Ru ri dế lửa gọi mùa
Chỗ này va đá quẹo lưỡi cày
Quấn cỏ chỗ kia răng bừa rụng
Màu cổ tích cứ ửng lên khắp đồng cao ruộng trũng
Đói vàng mắt
Sốt vàng da
Thiếu vitamine vàng bủng
Vẫn ngày mơ đêm mộng nhặt vàng
Dạt trôi đâu hồn xóm vía làng
Bát gạo chân nhang
Sắc thần tượng thánh
Chìm nổi trong bão tê lũ lạnh
Xác xơ tơ tớt lộc dài
Tạnh cơn mưa khóc gió thở dài
Còn đôi chạc khoai rài
Dăm que sắn sót
Mấy khúc củi chưa khô bèo bọt
Cả trăm nhà đã tranh mót tranh chia
Ai tròn mắt đó
Ai vểnh râu kia
Hay chính ta ngù ngờ con dế lửa
Gọi không thành tiếng gáy chẳng nên lời
Rích rích re re sực mùi xấp xôi bù xít
Những âm vang đen sì xông nhuộm một góc trời xám xịt
Vời xa giấc mơ ngô trắng sữa cốm
xanh lòng
Ầu ơ…
Đồng rỗng cua
Rẫy hết còng
Sông hồ cạn cá
Lắm thân quen bỗng ửng lên màu xa lạ
Xù xì ốc mít lùi tro
Bụng kêu đầu gối phải bò
Lại sớm hôm đạp gai trèo đá
Ăn mày lộc núi lộc cây
Ít nắng mai
Nhiều vô kể chiều mây
Bọn trẻ trâu đánh lũ đánh bầy
Nheo nhóc hò nhau bắt châu chấu cào cào gom rơm đốt lửa
Đêm tỏ đêm mờ trăng ghé gió luồn phên tre nứa
Khố rách chiếu manh một lứa
Rượu chát ổi chua chén tạc chén thù
Trời mới hửng lên đất vừa hé cửa
Những se sẻ sáo nâu bồ câu cu gáy
cu cườm đã đua nhau cất cánh bay vù
Mùa quả chín không còn ai thiết tha
bù khú
Rỗng rễnh gió xuyên hầu
Rũ buồn cây đa cổ thụ
Bóng làng biết ngả về đâu
Cui cút bạn cùng cỏ chỉ cỏ khâu
Ràng rịt vết thương
Dịu dàng giai điệu đồng quê
Dìu đỡ nhau qua buổi vá chằng vá đụp
Cỏ rồi hoa cây rồi búp
E ấp tình xuân
Ru ri dế lửa gọi mùa!
Nguyễn Ngọc Hưng