.

Chủ nhà trọ…

Hiện có hơn 80 ngàn sinh viên (SV) đang theo học tại 25 trường đại học, cao đẳng trên địa bàn thành phố với bình quân 70%  SV ngoại tỉnh, trong đó có hơn 50% SV phải thuê trọ ở nhà dân. Theo thống kê, trên địa bàn quận Liên Chiểu có đến 2.500 hộ dân cho thuê phòng trọ với khoảng 10.000 phòng, riêng phường Hòa Khánh Bắc đã có đến 1.200 hộ dân có 3 phòng cho thuê trọ trở lên.

Trách nhiệm của các chủ nhà trọ được quy định rất rõ khi đăng ký kinh doanh nhà trọ với cơ quan có thẩm quyền, như: Bảo đảm các điều kiện sinh hoạt, đăng ký tạm trú cho người thuê trọ, bảo đảm an ninh trật tự…
 
Bên cạnh đó họ còn có trách nhiệm lớn hơn khi các gia đình đều gửi gắm, trông cậy, thay mặt họ quan tâm, quản lý, giúp đỡ con cái lúc ốm đau, khó khăn, hoạn nạn. Song thật đáng buồn khi toàn nghe SV than vãn về những chủ nhà trọ hung thần, khó tính; lợi dụng tình trạng khan hiếm phòng trọ, giá cả tăng để tính thêm tiền nhà, tiền điện…

Một SV năm thứ 3 Trường Đại học Đông Á đã 5 lần chuyển chỗ trọ, bức xúc: “Học kỳ trước em thuê trọ tại đường Lương Ngọc Quyến, phòng nhỏ xíu, lại không có ánh sáng, phải dùng điện cả ban ngày nhưng cô chủ nhà lại lấy tới 700 ngàn đồng/tháng. Tụi em phải gọi thêm bạn về ở, rất chật chội, nóng bức; phòng vệ sinh cũng chật và ẩm thấp; đến mùa mưa nước ứ đọng lâu trước hiên nhà rất bẩn và an ninh trật tự cũng không tốt.
 
Nhưng bực nhất là chủ nhà thường xuyên dùng những lời lẽ thô tục, chợ búa để chửi bới SV, ai phản ứng lại là bị đuổi đi chỗ khác ở; nếu chậm trả tiền trọ vài ngày là bị vứt hết đồ ra ngoài... Học kỳ này em chuyển sang trọ ở nhà khác, tưởng đâu thoát khỏi nỗi khổ, ai dè cũng như bên kia…”. Còn một SV Trường ĐH Bách khoa trọ học ở tổ 32, phường Hòa Khánh Nam kể: “Xóm trọ ở bên chủ nhà rất khó tính, đặt ra rất nhiều nội quy hà khắc.
 
Một dạo, nhác thấy có con gái đến chơi, chủ nhà liền ra chửi tung tóe, bạn nam SV ở phòng ấy xấu hổ quá ra cự nự, ai ngờ cô vừa thắp bó nhang nghi ngút khói, vừa xua đuổi như đuổi tà. Còn cô Thanh - chủ nhà trọ của em thì thật tốt bụng, 3 năm nay cô vẫn giữ mức giá thuê phòng 200 ngàn đồng/tháng. Có dạo vì in đồ án, nộp  học phí hết sạch cả tiền, cô cho nợ 2 tháng liền, về hè cũng chẳng phải nộp tiền giữ phòng. Có ngày lụt to, ngoài quán không có bán cơm, cô liền nấu cơm cho ăn nữa. Xóm trọ em thật nghiêm chỉnh, không có bạn nào quậy phá, nghe lời cô răm rắp!”…

Thiết nghĩ, nhà trường cùng chính quyền các quận cần phối hợp, tổ chức khen thưởng, biểu dương các chủ nhà trọ tốt bụng, thân thiện, qua đó nhân rộng những tấm gương điển hình. Bên cạnh đó cũng cần kiểm tra, nhắc nhở, thậm chí là rút giấy đăng ký kinh doanh nhà trọ đối với các chủ nhà trọ tự ý đẩy giá lên cao, chất lượng chỗ ở không bảo đảm sinh hoạt, vệ sinh, an ninh trật tự, gây khó khăn, bức xúc cho người thuê.    

NGHỊ VĂN

;
.
.
.
.
.