.

Nóng... phim - ảnh “nóng”!

.

“Cửa hàng điện thoại di động (ĐTDĐ) nào có ghi “tải hình nền, nhạc chuông”, nơi đó đều có phim - ảnh “nóng”!”. Chưa biết lời khẳng định chắc nịch như trên của một “dân chơi” đúng bao nhiêu phần trăm, nhưng phải công nhận, khi chọn khảo sát ngẫu nhiên nhiều cửa hàng có “tải hình nền, nhạc chuông” ở Đà Nẵng, chúng tôi đều được chào mời các bộ sưu tập hình và phim đồi trụy khác nhau.

Đủ loại phim - ảnh

Dù việc tải phim - ảnh “tươi mát” tại rất nhiều cửa hàng ĐTDĐ vẫn đang diễn ra, các cơ quan có thẩm quyền vẫn “án binh bất động”. TRONG ẢNH: Tải phim “nóng” ở một cửa hàng ĐTDĐ.

Theo chân M.T, một anh bạn khá kinh nghiệm trong việc tải phim - ảnh “nóng”, chúng tôi đến Cửa hàng ĐTDĐ Q.G (đường Trần Cao Vân), và vờ như không quen biết nhau. M.T chỉ cần đưa ĐTDĐ của mình cho “nhân viên kỹ thuật” ở đây, hất đầu nhẹ, lập tức việc tải phim - ảnh “nóng” diễn ra đơn giản, mau lẹ (chưa tới 10 phút). Tới phiên mình, tôi hỏi: “Có phim gì “nóng nóng” không?”. Người ta nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, lạ lẫm, rồi chọc ghẹo: “Phim “nóng” là phim gì? “Phim người lớn” hả?”. Tôi “Ừ!” đại. Nhìn vào màn hình máy tính, tôi thấy một lô một lốc phim - ảnh “tươi mát” dễ sợ. Ngoài các file phim - ảnh với những cái tên chung chung như: Cothuky, phim HanQuoc, phim HongKong..., còn có hàng loạt file ghi thẳng tên ca sĩ, người mẫu, diễn viên nổi tiếng trong nước và hải ngoại.
 
Tôi chỉ vào một file: “H.N.H (tên một ca sĩ nhạc trẻ đang nổi đình đám ở Việt Nam) là sao?”, liền nhận được lời giải thích khá trơn tru: “Thì do H.N.H đóng, còn mấy cái này: N.T.V (một người mẫu trong nước), H.Đ (một diễn viên hài hải ngoại) thì do mấy người đó đóng”. Tôi yêu cầu tải về di động file của H.N.H, “nhân viên kỹ thuật” trả lời: “Chị biểu thì em cài nghe, chứ xem được hay không thì chưa biết. Phim ni em bị nhiều người chửi là coi không được”, và hướng dẫn tôi phim khác “coi được”. Người này cũng cho biết: “Người tới tải phim - ảnh nhiều lắm, nhưng mỗi người thích mỗi kiểu, thấy cái nào “hợp mắt” thì tải, không ai giống ai”.

Sau một hồi, tôi ra về với 3 file phim “tươi mát” trong điện thoại, với giá 10.000 đồng. Nhân viên còn dặn: “Em lấy giá hữu nghị, tải bao nhiêu cũng chừng đó tiền, bữa sau coi hết chị tới em tải phim khác cho nghe!”. Anh bạn M.T đứng chờ tôi ở đầu đường cười bảo: “Tại bạn là con gái, lại mới đi tải lần đầu, tụi nó nhìn là biết ngay nên mới lôi thôi vậy! Chứ mình thì lạ gì, mấy chỗ đó nhẵn mặt mình mà, thấy mình tới là họ biết rồi!”.

Tải hình ở tiệm: Xưa rồi!

Chúng tôi đi một vòng quanh các khu kinh doanh ĐTDĐ khác trên đường Trần Cao Vân, Hoàng Diệu, Tôn Đức Thắng..., câu chuyện như trên cũng diễn ra tương tự. Các cửa hàng đều hoạt động rất công khai, không mảy may có ý giấu diếm hay ngại ngần. Theo M.T, hầu hết các cửa hàng ĐTDĐ dạng này dù lớn hay nhỏ, đều có sẵn một chương trình, một bộ sưu tập riêng, không hề kém cạnh nhau, và đặc biệt “nhạy” trong những thời điểm có một vụ scandal về tình ái của các ngôi sao. Giá phổ biến nhất cho một lần tải khoảng 10.000 - 20.000 đồng tùy chỗ.

Cũng không lạ, khi tôi hỏi bất kỳ chàng trai nào (từ cỡ 18 tuổi trở lên) về vấn đề trên, họ đều nói rất rành rọt và có thể kể vanh vách hàng loạt tên các cửa hàng ĐTDĐ mà mình thường xuyên lui tới. Đối với họ, đó là chuyện “bình thường của đàn ông”: “Mình thích phim hơn coi ảnh, cài sẵn trong điện thoại, buồn thì lấy ra coi”, M.T nói rõ. T.C, sinh viên năm cuối ngành công nghệ thông tin thừa nhận: “Trong lớp có tới 50% sinh viên nam cài mấy cái đó trong điện thoại”.

Một chủ tiệm cầm đồ trên đường Tôn Đức Thắng tiết lộ: “Khoảng 80 - 90% ĐTDĐ mà đàn ông (công nhân, sinh viên, lái buôn...) mang tới cầm đều có phim, hình loại đó. Có người kín đáo giấu đâu đó trong tập tin của máy, có người tênh hênh cài luôn trong màn hình nền hoặc màn hình khởi động, thấy hết hồn!”.

Tuy nhiên, theo đánh giá của T.C, việc đến các cửa hàng tải phim - ảnh kiểu đó đã “xưa như trái đất”, “chỉ dành cho người ít am hiểu về máy móc”. T.C cho biết: “Bây giờ trên mạng có hàng đống trang web “uy tín” trong lĩnh vực này, cần bao nhiêu cũng có. Nếu muốn truy cập, tải về, người ta cần có tài khoản, tải về di động bằng dây cáp. Theo T.C, cách đó “vừa nhanh, không bị virus lạ lọt vào máy, vừa không bị nhòm ngó”.

Ai chịu trách nhiệm?

Trong khi các cửa hàng ĐTDĐ cứ mặc nhiên tải phim - ảnh sex, thì các cơ quan có thẩm quyền có vẻ không quan tâm mấy đến vấn nạn trên. Ông Trần Ngọc Thạch, Trưởng Phòng Bưu chính-Viễn thông (thuộc Sở Thông tin và Truyền thông) cho biết: “Chúng tôi chỉ quản lý về thông tin của các cửa hàng ĐTDĐ, còn nội dung (hình ảnh tốt xấu, đồi trụy...) thì do Sở Văn hóa-Thể thao và Du lịch quản lý”. Tuy nhiên, một cán bộ Thanh tra của Sở Văn hóa- Thể thao và Du lịch phản đối: “Sở Thông tin-Truyền thông quản lý di động thì quản lý luôn những gì có trong đó chớ!”. Và trao đổi với chúng tôi qua điện thoại, một cán bộ Thanh tra văn hóa khác giải thích: “Nếu phát hiện trường hợp đó thì cả 2 Sở đều có thể xử lý. Muốn bắt được phải cài người vào, nhưng cán bộ đi làm là họ nghi ngờ liền (?!)”.

Bài và ảnh: PHONG KHÁNH

;
.
.
.
.
.