Những toa tàu trượt qua tôi trong sớm mai, dằng dặc gương mặt người ẩn hiện trong ô cửa tối, trong những hành khách kia, có thể có người tôi thương nhớ đã lâu rồi. Cái khao khát gặp nhau đã không còn hình dáng của khao khát nữa, nỗi nhớ không còn nhận biết đó là nỗi nhớ, tình yêu xưa cũng không chắc tình yêu. Chỉ cháy lên ý nghĩ, được nhìn lại gương mặt, nụ cười, ánh mắt và tay tôi sẽ đan vào những ngón tay khô...
Vậy mà sớm nay tôi đứng chôn chân bên rào chắn, câm lặng nhìn người (có thể) đi qua. Tôi vẫn thường ngồi ở cửa nối những sợi mưa, biết mình bỏ lỡ cơn nắng đẹp bên kia thành phố. Ngược xuống dòng sông tiếc một đỉnh núi xanh xao, gặp một người hay này trôi tuột dịp may gặp một người hay khác.
Một nửa đời tôi đã ngủ trong cảm giác mất mát, tôi đã bỏ lỡ tiếng chim đêm tan tác, bỏ lỡ tiếng lá cong chao đậu trong vườn, mùi hương của những cánh hoa ngậm sương. Có thể khi tôi đang chiêm bao người cũng cất tiếng gọi tôi, khẽ khàng đau nhói, nhưng không có tiếng vọng nào, và người tưởng rằng tôi đã quên người.
Trước giấc ngủ tôi thường nghe cay mắt, chờ đợi người thì tôi bỏ lỡ những giấc mơ. Chọn lựa làm sao khi chúng cũng mong manh và xa vợi như nhau ?!
NGUYỄN NGỌC TƯ
Bập bùng
Bốn mùa
Ru
Héo mặt trời
Xuân xanh ngắn ngủi
Hạ thời khô khan
Ạ ời
Không một âm vang
Mẹ đi như lá bay vàng cuối thu
Vào đông
Lớp lớp mây mù
Một mình con
Nhóm lửa
Ru
Bập bùng...
NGUYỄN NGỌC HƯNG
Sông – bến và tôi
Chừ cùng bến cũ trăng khuya
Nghe sông thao thức như chia nỗi mình
Vòng đời trong cõi nhân sinh
Tránh sao khỏi bước gập ghềnh người ơi!
Chỉ còn sông-bến và tôi
Người đi mấy bước dòng trôi xa mờ
Trách tôi nông nổi-dại khờ
Để người vội bước sang bờ bên kia...
NGUYỄN QUÂN
Xuân đợi
anh có về nhặt nắng
nơi vườn xưa, xuân xưa
có em và gió đợi
xanh mướt cả tàu dừa
đêm kịp vừa mở mắt
cho nụ hồng khoe hương
cho giọt sương làm dáng
đong đưa những trong lành
em chờ anh chờ anh
từ mùa đông đã cũ
xuân vừa sang ấp ủ
tình đơm vàng trao ai
tình yêu không tháng ngày
như hương xuân bừng cháy
suốt một thời mê mải
nối dài những ban mai
20-12-2007
NGHI THẢO
Hội tiệc mùa xuân
Những chiếc lá cuối cùng
Những ngọn gió cuối cùng
Những làn nước cuối cùng
Những tiếng chim cuối cùng
Hoàn thành sứ mệnh
rụng, buốt, giá, kêu thương...
Để sớm mai nay có cảnh
Mùa xuân đạp toạc tấm màn đông đen lạnh
Đứng lên
Nhoẻn con mắt sáng trưng màu ngọc
Tưới tắm đất trời một sắc hân hoan
Rồi được vạn vật bày hội tiệc linh đình mừng chúc
Nào... cây cành nhú mầm phô lộc biếc
Nào... vườn nhà xênh xang bộ đồ hoa sặc sỡ
Bàn thờ đầy khói hương, bánh trái thảo thơm
Đường, ngõ muôn sắc áo rập rờn phố về làng
Hâm lửa nắng, nước lung linh màu ấm
Gió chiết ra từ mặt trời thổi chạy tung tăng
Mây thích làm duyên nghiêng soi mặt sông đánh phấn
Đàn nhạc chim đua nhau tấu khúc khải hoàn!
Mùa xuân, mùa xuân!
Nếu không trổ hoa từ những chiếc lá vàng
Nếu không hót lên từ những tiếng kêu thương
Thì ngày hội âm thanh sắc màu sao linh đình đến thế?!
NGÔ HÀ PHƯƠNG
Qua đi và đợi
Người hữu tình rồi cũng qua đi
Nụ buồn tôi quay quắt
Em đi về có thấy
Bên đường tôi đợi hoàng hôi
Rồi lời hứa cũng qua đi
Em có của riêng tôi đâu mà giận
Chỉ còn lại tôi lóng ngóng
Bên đường đợi em.
PHAN THANH BÌNH
Xuân khúc
Cây đàn đã thay dây
cho bài ca
vọng âm ngày mới
điệu Boston phả trên môi vời vợi
rượu nồng độc ẩm dưới tàng cây
Bâng khuâng
gánh tuổi người đi tặng
những con đường cây số lao đi
mùi tinh khiết hương đưa phảng phất
mơn mởn xanh biếc lộc xuân thì...
NGÀN THƯƠNG
Niềm heo may
nhởn nhơ mấy huyền thoại
cỏ mươn mướt tuổi vô tư
dầm vào trưa cánh chuồn ớt
gió hít hà
nắng cay...
ngõ đồng
rậm rật chân ai
đương kỳ ngực hương dậy mẩy
tiếng chim lảnh lót dại khờ xanh ấy
mê đắm cần lao chẳng đặng mùa màng
mái chèo ngủ gật trên bến đò ngang
mặt sông vỡ
từng mảnh thu nhọn sắc
se thẳm niềm heo may... ràn rạt
vô – hồi – thia – lia...
ĐỖ THƯỢNG THẾ