.

Thơ Hoàng Thanh Thụy

LTS: Trong cuộc sống, có nhiều người đã tìm đến thơ để giãi bày những tâm sự tự đáy lòng. Những vần thơ trải lòng của Hoàng Thanh Thụy đã để lại dấu ấn trong lòng bạn đọc. Đó như những tâm khúc tạo nên mối giao thoa giữa anh với cuộc đời. Anh từng bộc bạch “Đam mê văn thơ từ nhỏ và bước vào con đường ấy như một cơ duyên, khi cuộc sống tràn dâng những niềm vui, nỗi buồn…tôi lại viết. Thơ đã đến và ở lại trong tôi tự bao giờ…”.

ĐNCT

THƯA MẸ

(Viết trong dịp được nhận Huy hiệu 40 năm tuổi Đảng)

Kết nạp Đảng, con về khoe với Mẹ

Mẹ cười vui dù hiểu rất mơ hồ

“Ráng nghe con cho bằng anh bằng chị”

Con đi xa rồi

Mẹ còn đứng nhìn theo

Năm sau con thành đảng viên chính thức

Thì dưới mồ xanh mẹ ngủ yên rồi

Con thắp nén hương lệ trào giọt, giọt

Mẹ nói gì với con, Mẹ ơi!

Đời con trăm nẻo đường xuôi ngược

Buồn vui đắng ngọt đầy vơi

Hơn sáu mươi tuổi trời

Bốn mươi tuổi Đảng

Với mẹ, con vẫn chưa nên người

Nhưng Mẹ ạ

Dù tóc đầu có bạc

Thì trái tim con vẫn một sắc hồng tươi.

Tháng 5-2007


THỨC VỚI QUÊ NHÀ

Chiều nay em ca điệu bài chòi

Mặt trời còn treo nơi góc núi

Giờ em ca điệu lý

Cuối ngàn mây đang kéo trăng lên

Đò ta xuôi trên sóng dập duềnh

Em ca cùng mang mang gió nước

Em ca lời ông bà ca thuở trước

Hạt cát bên sông cũng thao thức cội nguồn

Nhớ đêm xưa gió bấc mưa dầm

Nhà tranh giột ướt

Ôm em thơ vào lòng mẹ hát

Con chim xanh ăn quanh bãi cát

Con chim xanh ăn trái xoài xanh...

Câu ca theo anh suốt những nẻo đường

Cùng những giấc mơ xanh hoài kỷ niệm

Những giấc mơ mọng vàng chùm duối chín

Mỗi mai lên rúc rích tiếng chào mào

Khói đốt đồng bay trắng tháng giêng hai...

Ca nữa em bài ca ngàn đời

Của quê nhà gừng cay muối mặn

Dẫu nắng lửa mưa dầu

Dâu vẫn xanh hết mình cho tằm dệt kén

Lúa vẫn khom lưng cõng hạt nuôi người.

Trăng xuống đầy sông

Trăng sáng cả trời

Thức trọn cùng trăng đêm nay ta hát

Những làn điệu quê nhà nghe thương quá em ơi.


XUÂN

Lặng lẽ thân cây

Xé mình cho chồi tơ bật dậy

Hạt sương rơi trên tán lá

Đêm vào đêm rất sâu

Vườn bên ai đang yêu nhau

Nụ hôn nồng thơm hoa chanh, hoa bưởi

Giọt nắng tinh khôi cài hoa lên áo dài thiếu nữ

Com bướm bay theo đâu phải vô tình!

Trời rất xanh, biển rất xanh

Ai tung lên cành ngọn gió

Ai chờ ai cuối con đường nhỏ

Tóc bay rối cả mây chiều


SÔNG QUÊ

Lặng lẽ sông ngày ngày ra bể

Nhớ thương gởi lại cho nguồn

Đôi bờ xanh câu ca huyền sử

Tóc ai dài xóa mượt bãi dâu non

Tôi sinh ra ở đây ngày nắng rát

Làng xác xơ nửa trận gió Lào qua

Đêm khuya nghe cây vườn khát nước

Lời mẹ ru gầy rạc mảnh trăng ngà

Lớn lên tôi ngược dòng nước chảy

Rừng thâm u khe suối ngàn lời

Những chiều nghe sấm rền, gió dậy

Lòng cồn cào gửi thương nhớ về xuôi

Nơi bến nước tuổi học trò tôi tắm

Viên đá cuội tròn, cát mịn bàn chân

Dồng dộc cãi nhau hoài trong bói rậm

Vạt cỏ non bò gặm cả hoàng hôn

Buổi tôi đi ngày chừng chớm lạnh

Mây trải non xa, mây cuộn đầu gành

Con đò nhỏ lặng buồn qua bến Thác

Phượng cuối mùa rụng đỏ một triền sông.

HOÀNG THANH THỤY

;
.
.
.
.
.