.

NGUYỄN PHONG VIỆT: Bên kia là nắng ấm

Từ lúc ta biết nhìn lại và mỉm cười
           trên những mất mát
là khi ta biết mình bắt đầu sống
          một cuộc đời vô cảm
dù bên kia nắng ấm biết bao nhiêu...

Không ai mang những nỗi đau ra
           so sánh trong tình yêu
bởi vết thương nào trong tim người
              cũng không đáy
có người cần nỗi buồn để soi mình có trẻ dại
nhưng có những nỗi buồn làm bạc tóc                  con người ta mãi mãi
(như ta đang bạc tóc mỗi ngày...)

Bên kia là nắng ấm...
sao mưa gió còn siết chặt trên vai
khi người trở về với cuộc đời người từng sống
khi người ngồi trong ánh sáng
       (chứ không phải là bóng tối)
       mà vẫn thấy mình đơn độc
khi người giang tay ra mà trái tim
                 khép chặt
khi người đau mà không thể khóc...
ta chỉ biết mỉm cười trong nước mắt!
(Lạy trời còn biết phải làm sao?)

Ta muốn đánh đổi với cuộc đời nhưng
    cuộc đời có cho ta đánh đổi đâu
ta muốn mang người ra khỏi
             vùng nắng ấm
giữa rét buốt ta đủ yêu thương
             để người vẫn sống
mà không cần mặt trời qua đây...

Bên kia là nắng ấm
nhưng ta biết trong lòng người
            chỉ có mưa bay...
(Vì có những tình yêu trong cuộc đời này           không đến lần thứ hai!)

NGUYỄN PHONG VIỆT

;
.
.
.
.
.