Tạnh mưa, trời dần dần quang đãng nhưng vẫn còn se lạnh. Xe cộ ù té chạy, chen chúc nhau. Những con chim sáo thôi tránh mưa, bay nhảy trên cành cây, bãi cỏ hót líu lo. Hai anh em cũng đón xe đi lên phố.
Minh họa: HOÀNG ĐẶNG |
- Anh cũng mới đến lần đầu như em thôi, cứ đi đại!
Hai anh em ra đường vẫy rồi leo lên xe bus. Chiếc xe bus cũ mèm, qua khúc đường xấu cứ xóc lên hụp xuống lộn cả ruột non. Con đường cảng xe tải nặng nối đuôi nhau thế kia, vào mùa mưa rồi đường sá nào chịu cho thấu! Xe bus chen nhau với xe tải, lúc vượt lên, lúc dừng lại rước khách. Xe chật như nêm cối mà trạm nào cũng dừng, hay là có người phụ nữ này xinh?
Người phụ nữ tay cầm chiếc giỏ bước lên xe nhanh nhẹn. Ồ, xinh thiệt! Hai anh em trầm trồ. Sống mũi thẳng, nước da ngăm đen khỏe khoắn, đôi mắt sáng và mái tóc hơi xoăn xoăn lòng vòng trước trán. Hết chỗ ngồi, người phụ nữ đứng gần chỗ hai anh em Dương.
- Xin chào!
- Xin chào!
Người phụ nữ chào lại và cười thật tươi. Hàm răng đều trắng lóa, nước da ngăm đen làm cho hàm răng càng trắng hơn. Chà! Phụ nữ Philippines vui tính thật! Mùi nước hoa tỏa ra thơm dìu dịu. Hải bỗng trở nên hoạt bát hơn thường ngày:
- Cô đi đến đâu?
- Tôi đến chợ, còn các anh?
- Chúng tôi cũng... đến chợ.
Hải nói thế chứ biết chợ là chỗ nào đâu. Anh nhoẻn miệng cười. Người phụ nữ cũng cười đáp lại thật tươi.
- Các anh là thủy thủ à?
- Đúng rồi, sao cô biết?
- Nhìn là biết ngay mà.
Kỳ lạ thiệt! Thủy thủ có điểm gì đặc trưng? Hay là người nước ngoài đến đây toàn là thủy thủ nên cô ta đoán vậy? Cô nhìn vào mắt Hải lại cười:
- Chồng tôi cũng là thủy thủ mà.
Thì ra là vậy. Thủy thủ có mùi mặn của biển? Thủy thủ ăn nói to và vô duyên? Thủy thủ thế này, thủy thủ thế kia... Hàng chục câu hỏi trong đầu Hải, chẳng biết câu nào đúng.
Đi biển đã quen rồi cũng không nhớ mình đã đi được bao lâu, Hải liền nhẩm tính, nhưng mà đến ngày về nghỉ phép cũng còn lâu lắc. Hôm nay gặp người phụ nữ Phi này, Hải chợt thấy nhớ nhà quá chừng. Người phụ nữ này cũng có chồng đi biển, ở nhà một mình chắc buồn lắm. Những người vợ có chồng thủy thủ chịu nhiều thiệt thòi quá! Những việc cần đến bàn tay đàn ông, lúc đêm hôm tắt lửa tối đèn, lúc giông bão thì sao. Ở Philippines này mưa bão hầu như quanh năm, chắc người phụ nữ phải cứng cỏi lắm mới chịu được khi chồng vắng nhà biền biệt.
Mà đàn ông con trai Philippines đi biển đông nhất thế giới. Họ có hiệp hội những người làm việc trên biển. Họ coi thủy thủ là một nghề chứ có như người mình đâu. Người mình đi vài năm có vốn lận lưng rồi lên bờ tìm một nghề khác nhẹ nhàng hơn. Người Phi chọn nghề là đi suốt đời. Nhà nước Philippines khuyến khích xuất khẩu lao động. Xuất khẩu lao động, họ không tốn cơm, không tốn nước uống, không làm ảnh hưởng môi trường quốc gia họ mà lại mang đôla về. Đó là lãi ròng.
Không phải thủy thủ Việt không muốn gắn bó với biển mà lương thủy thủ mình không cao, chế độ, chính sách không tốt. Hễ còn đi biển là còn lãnh lương, lãnh lương rồi đóng thuế thu nhập cá nhân, khi lên bờ thì lương dự trữ không đủ đổ xăng xe máy mà đâu có chính sách trợ cấp gì. Thủy thủ Phi đi biển sáu tháng là về, còn thủy thủ mình đi ròng rã cả năm trời. Khi lên nghỉ việc là chờ dài cả cổ. Có người đi biển cả đời về không dư một đồng bạc cắc. Thủy thủ Phi ký hợp đồng tận gốc với chủ, còn mình phải qua môi giới. Công ty môi giới chặt mấy chục phần trăm, lương đến tay người lao động còn là mấy. Ký lương là ký hai bảng. Một bảng đối phó với ITF và bảng lương thực lĩnh chỉ bằng phân nửa, nhưng người lao động biết ngửa cổ kêu ai.
Hải cứ suy nghĩ vu vơ cho đến khi xe dừng lại trước cổng một cái chợ. Người trên xe ùa xuống bước vào chợ. Anh em Hải còn chưa biết đi lối nào thì người phụ nữ xinh đẹp lúc nãy lại kế bên lúc nào chẳng hay:
- Có cùng đi chợ với tôi không?
- Có chứ! Hải gật gật đầu. Dương cũng gật gật đầu.
Đi để xem chợ, xem hoa ngày Tết thế nào, và, nếu có mua gì thì cũng không bị chém chặt. Người bán hàng trên chợ chém chặt khách lạ phải biết. Với lại được đi dạo chợ với người phụ nữ bản địa xinh đẹp thế này thì còn gì tuyệt bằng. Hải bước vội tới cầm dùm chiếc giỏ rồi bước sánh vai. Dương đi theo sau tủm tỉm cười.
Thấy dưa hấu bên sạp ngon quá, da xanh rì căng mọng, người ta bổ ra trưng đỏ tươi, mấy hạt bé tý đen tuyền càng làm cho dưa hấu đỏ thêm, Dương liền mua một quả thật to. Ôm đi một đoạn rồi định gửi nhưng lạ lắc không biết gửi đâu. Quay lại chỗ bán thì sợ lạc mất Hải, bỏ đi cũng tiếc. Thế là Dương đi chợ mà chẳng mua được gì ngoài trái dưa hấu! Dương rút ra được một kinh nghiệm: khi đi chợ không nên mua dưa hấu hay vật gì nặng trước.
Chợ thiệt đông, có lẽ người ta đi chợ mua sắm chuẩn bị Tết. Người phụ nữ cũng mua thiệt nhiều đồ. Nhất là củ hành. “Người Phi chúng tôi rất thích hành”, người phụ nữ nói. Đúng rồi, hành tỏi chống bệnh tật, ở đất nước chịu nhiều gió bão này phải ăn nhiều hành. Mua thịt cá, rau củ đến mua thêm gạo mắm muối. Cái giỏ căng cứng, Hải đi theo xách phát mệt, mồ hôi túa ra nhưng vẫn tươi cười, cười cho bớt mệt. Mua xong trời cũng đã sẩm tối. Cũng may trời tối chứ không người phụ nữ mua thêm nữa không biết sao mang cho hết! Thấy Hải vui tính, người phụ nữ rủ cùng về nhà nấu ăn tối. Đó cũng là cách trả công cho người đã nhiệt tình giúp mình cả buổi chiều. Hải gật đầu ngay mà không cần suy nghĩ. Hải thấy mình sao có số ăn uống. Từ khi còn nhỏ, đi đến đâu cũng gặp giỗ quảy hay tiệc tùng bất ngờ. Lần này sang Phi, vừa đi phố đã gặp người phụ nữ xinh đẹp lại được rủ về nhà nấu nướng. Thế thì còn gì hơn!
Người phụ nữ vẫy chiếc taxi, chất hết đồ lên sau cốp. Cả ba người cùng ngồi vào xe. Trước khi đóng cửa, Hải nhìn thấy một tiệm bán nước ngọt liền nhảy xuống mua một thùng bia Heineken. Bia Heineken sản xuất theo công nghệ Philippines ngon gấp mấy lần bia sản xuất ở Hà Tây, bọt trắng và thơm phưng phức, khi uống đến đáy lon không có vị đăng đắng. Mỗi lần đến Phi hay Singapore thì ai nấy đều mua bia trữ trong phòng là vậy.
Người phụ nữ chỉ đường cho taxi chạy. Xe chạy theo một đường khác con đường đi lúc nãy.
- Sao không đi về nhà?
- Về nhà chứ đâu! Lúc chiều tôi lên nhà mẹ chơi rồi đi chợ luôn. Nhà ở phía này này.
Hải đâu biết phía nào ra phía nào đâu. Xe băng qua cánh đồng cỏ, lúc thì qua một đồi cọ xanh ngắt rồi đỗ xịch trước cửa một ngôi nhà mới xây xinh đẹp. Trước sân nhà có vuông cỏ xanh rì và mấy chậu hoa đang bắt đầu trổ hoa. Hải móc bóp trả tiền taxi, người phụ nữ ngăn lại nhưng Hải ra hiệu cho tài xế khỏi phải thối lại.
Hải và Dương phụ tài xế khiêng đồ đạc từ cốp xe xuống đất hết rồi bê vào nhà. Nhà vắng không có ai. Người phụ nữ mở cửa để Hải và Dương bê đồ vào nhà bếp. Có con chó kiểng lông trắng muốt chạy ra mừng mừng. Nó liếm liếm vào chân Hải. Ơ kìa, lạ lắc mà cũng mừng. Con chó thật hiền. Những nhà nuôi chó hiền thì cũng rất hiền và mến khách. Bên trong có mấy đôi dép trẻ con nhỏ xíu. Hải quay ra cũng là lúc đứa trẻ đi học về, có xe đưa đến tận nhà.
Đứa bé gái chừng bốn tuổi với hai bím tóc rất dễ thương tung tăng chạy lại ôm mẹ, chào bằng tiếng Philippines. Người mẹ bồng con lên hôn chùn chụt vào má và cũng nói bằng tiếng Phi. Người mẹ chỉ từng người, chắc là giới thiệu hai người khách là bạn của bố nó. Hải và Dương chẳng hiểu gì, cứ đứng nhìn rồi khẽ cười. Cười chứ có biết câu tiếng Phi nào đâu!
Người phụ nữ bật thêm đèn nhà bếp cho sáng nhưng cái bóng tuýp đã đen hai đầu cứ nhấp nháy. Dương hỏi có bóng mới để thay không. Người phụ nữ gật gật đầu rồi đi vào kho lấy ra một cái bóng mới. Dương bắc ghế thay bóng đèn, cả gian nhà sáng trưng. Người phụ nữ gật đầu cảm ơn lia lịa, bảo: “Không có đàn ông, nhà thế đấy!”.
Người phụ nữ trong bộ váy bông sặc sỡ xinh xắn vào bếp nấu ăn. Hai chân cô thon dài, da mịn, lông chân xếp lớp mềm mại. Hải cũng vào bếp phụ nấu ăn. Trên tàu, Hải là tay nấu ăn có tiếng. Dương thì phụ làm rau. Ba người cùng làm nên chẳng mấy chốc là xong món. Món trứng cá hồi chiên, khoai tây chiên, cơm gạo dẻo và canh chua cá bớp. Ở Phi mà ăn cơm gạo dẻo thế này là gia đình khá giả. Bốn người cùng ngồi vào ăn bữa cơm gia đình. Lâu lắm rồi Hải và Dương mới có bữa ăn gia đình thế này. Hải gắp thức ăn cho mẹ con đứa bé. Đứa bé gật đầu cảm ơn, mỉm cười rất dễ thương.
Trên kệ sát bàn ăn có rất nhiều rượu. Hải nhớ lại két bia mua lúc chiều bèn lại bóc hộp giấy mang lên mấy lon. Người phụ nữ ngăn lại, với tay lấy chai rượu vang. Trong bữa ăn chỉ uống rượu vang đỏ. Người phụ nữ bảo có đứa con nhỏ trong bàn không nên uống bia. Khi đứa con lên giường ngủ rồi, còn lại ba người mới mang chai rượu và bia ra uống cho đến khi ánh trăng rọi vào cửa sổ. Người phụ nữ chỉ cụng ly chứ uống không nhiều. Hải vui quá nên uống bao nhiêu cũng chẳng thấy say, nếu uống say chắc chủ nhà sẽ cho ngủ lại. Ngôi nhà rộng rãi, nhất định chủ nhà sẽ mời ngủ lại phòng khách. Phụ nữ Phi rất thoáng trong chuyện tình cảm. Ngày trước Hải cũng đi tàu chung với thủy thủ người Phi. Vợ họ ở nhà cặp kè với người khác. Họ xem tình dục cũng là nhu cầu như cơm ăn nước uống hằng ngày mà thôi.
Dương đã chuếnh choáng hơi men bèn ra ngoài một lát. Ánh trăng chiếu xuống khu vườn đầy cỏ sáng lấp lánh. Cỏ ướt đẫm sương đêm. Trăng đã gần đứng bóng, khuya rồi, mắt Dương cứ muốn díp lại. Dương vào tới bậc thềm, nghe bên trong im lặng nên dừng lại rồi ngồi xuống ngắm trăng. Hồi lâu, Hải ra ngoài gọi Dương vào dọn dẹp phụ một tay. Chẳng mấy chốc chén bát đã chất vào kệ ngăn nắp, bàn ghế sạch bóng, gọn gàng. Dương lấy dao đem trái dưa hấu ra bổ, người phụ nữ lấy chiếc đĩa ra đựng. Dưa hấu chấm muối ớt ngọt lịm.
- Dưa hấu này giải bia đấy!
- Vậy à? Ở nước chúng tôi khi say rượu bia thì ăn bưởi cho mau tỉnh. Quả bưởi tròn tròn như thế này nè...
- Khi nào có dịp ghé đây thì mua cho tôi một vài quả nhé!
Cả ba người cùng cười. Hai bên má người phụ nữ ửng hồng như dưa hấu thật xinh. Gái một con trông mòn con mắt! Hải nhìn say đắm, nghe tim mình đập nhanh và mạnh hơn.
Dương lại ghế salon ngồi, bật tivi xem. Chút xíu lăn quay ra ngủ lúc nào không hay. Hải không biết chút nữa chủ nhà sẽ mời khách ngủ ở đâu đây, có khi nào...? Hải nhìn xuống đôi chân thon dài. Một mảng săn chắc của người phụ nữ lộ ra sau váy, Hải nhích lại ngồi gần hơn một chút. Người phụ nữ liền đứng dậy:
- Rất cảm ơn các anh! Lâu rồi nhà tôi mới có tiếng đàn ông và không khí ấm áp thế này. Nhưng đã đến giờ đi ngủ, xin mời các anh về cho.
- Khuya thế này làm sao đi được! Hay là...
- Nhanh lên, không đi tôi gọi cảnh sát đấy!
Rất dứt khoát, người phụ nữ lại chỗ vách tường làm như nhấc máy điện thoại bàn. Hải lật đật bước lại bên ghế salon:
- Dậy! Ta phải đi về thôi!
Dương ngái ngủ ú ớ, không biết tại sao đang ngon giấc thế này lại bị đánh thức.
Người phụ nữ mở cửa, hai người bước ra xong liền đóng cửa lại.
Hải sực nhớ là chưa hỏi tên của người phụ nữ. Quay lại nhìn, bên trong đèn đã tắt tối mù. Hai anh em lang thang ra đường, lầm lũi bước, vừa đi vừa ngoái đầu lại xem thử người phụ nữ có đổi ý, có gọi mình ở lại không. Nhưng không, cánh cửa vẫn đóng im ỉm. Không biết một buổi chiều hên hay xui. Cũng không dám trò chuyện to sợ đánh động chó hàng xóm sủa. Giờ này đâu còn taxi nữa, mà cũng đâu có số điện thoại của taxi. Đi lơ ngơ quá giờ giới nghiêm thế này, cảnh sát tuần tra gặp là bắt gô cổ lại.
Đi một lúc thấy mệt, hai anh em bèn ngồi phệt trên bãi cỏ vệ đường nghỉ chân. Trăng sáng rọi trên đồng cỏ ướt đẫm sương đêm long lanh, lạnh buốt.
Truyện ngắn của TRƯƠNG ANH QUỐC