.

Thơ NGUYỄN KHOA ĐIỀM

.

Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm
NHỮNG BÀI HÁT, CON ĐƯỜNG VÀ CON NGƯỜI

Những bài hát không ai hát nữa

Đã vỡ trên môi anh ngọn gió dịu dàng.

Sẫm bên đường mỗi sợi cỏ hoàng hôn,

Nghe thương mến lại thắp từng ngọn lửa

Những bài hát không ai hát nữa

Đã vỡ trên môi anh ngọn gió dịu dàng ...

Những con đường không ai trở lại,

Đã xuyên qua anh những mạch máu âm thầm.

Anh nghe đập những bước chân đồng đội,

Bao lối mòn chớp lửa chiến tranh

Những con đường không ai trở lại

Đã xuyên qua anh những mạch máu âm thầm ...

Những con người không ai gặp nữa

Đã đặt lên vai anh gánh nặng cuối cùng.

Bao khuôn mặt gầy xanh mơ mộng

Như cánh rừng, đã thuộc về anh.

Những con người không ai gặp nữa

Đang sống cùng anh trọn tuổi xuân ...

THÁNG TƯ TRƯỜNG SA

Tháng tư mùa biển lặng

Những đảo xa ca hát

Lời thiếu nữ

Những đảo xa ngủ

Tóc đen dài

Tháng tư lính đảo

Nụ cười lấp lóa nắng

Dưới hàng cây phong ba

San hô chập chờn đáy biển

Đảo phập phồng

Cát, lửa

Như trái tim tình yêu

Tổ quốc

Song Tử Tây

Sơn Ca

Nam Yết

Trường Sa lớn

Thuyền chài...

Hãy đọc thầm tất cả

Dù một lần

Trước sóng gió mịt mù

Bằng tiếng Việt

Buồn vui máu lệ

Người lính đảo nhìn đăm đăm,

Cô gái trẻ

Khóc

Về giây phút thiêng liêng

Chợt hiện ra

Giữa biển

Một tình yêu hơn cả cuộc đời

Một điểm hẹn phóng vào vô tận

Ngày mai

Những nàng mềm mại

Những môi hồng ca hát

Ra đi

Còn lại giữa đại dương

Một bờ cát sỏi

Những người giữ đảo sạm đen

Ngồi bên súng

Đón mặt trời

Mọc từ biển, lặn về biển

Hát

Một lời nguyền sâu thẳm

Ngàn trùng

vạn lý

Trường Sa...

Tháng 4-2003

CÁNH ĐỒNG BUỔI CHIỀU

Có một nhà thơ đi mãi vào cánh đồng buổi chiều

Lởm chởm những gốc rạ sau mùa cấy gặt

Mùi thơm lúa khoai thân thuộc

Nói gì hở tiếng reo cỏ may

Mùa thu vừa trở lại?

Nhà thơ cúi xuống tìm những hạt mồ hôi bỏ quên trên mặt đất

Bao người đã mất, đang còn

Sống âm thầm sau rặng tre khuất lấp

Không một dấu vết

Những mặt ruộng nứt nẻ

Chúng ta vẫn bưng bát cơm trắng mỗi ngày

Thật đơn giản, hiển nhiên, như hơi thở

Không còn nhớ có bao giọt mồ hôi trên mặt ruộng

Bao nhiêu bùn, bao nhiêu khổ đau

Khi mồ hôi trở nên quá rẻ

Kẻ ranh ma trở nên quá giàu

Đã lâu nhà thơ lại trở về với cánh đồng làng

Hít sâu hương thơm no ấm

Nhận ra trong mỗi khuôn mặt đen sạm

Những tháng ngày bỏ quên

Bằng bước chân chậm rãi

Nhà thơ lặng lẽ nối gót người nông dân đi mãi

Mặc cho ngôi sao hôm xa ngái dẫn đường

Thăm thẳm ngõ quê rơm rạ

Trái tim lăn tròn êm ả.

Ngày 5-9-2006

NGÀY VỀ

Kính tặng chị Thùy Trâm

Ngồi lại nghe chị nói gì trong đất

Cùng cây giang, cây dẻ ngày xưa

Chiếc hầm cũ đau như tròng mắt

Nhìn vào ta thăm thẳm, bơ vơ

Người bạn gái gục trước lằn đạn lửa

Một sườn đồi cháy nát dưới ban trưa

Giờ xanh ngắt một cánh rừng khép ngủ

Lá im che những đau đớn không ngờ

Dòng nhật ký cuối cùng đã viết

Giọt máu cuối cùng cũng trả lại đất đai

Thật bình thản, không có gì nói nữa

Cả chiến tranh và khúc hát ngày về

Giờ yên ả, thì thầm con suối nhỏ

Giờ buôn xa tiếng trẻ gọi trâu về

Giờ xao xác cánh cò mặt nước

Giờ nỗi buồn theo gió cũng tan đi ...

Tháng 4-2006

N.K.Đ

;
.
.
.
.
.