.

Thơ Nguyễn Nho Khiêm

Trước bức tranh đồng chiều

Em vẽ hoàng hôn cánh đồng chiều gốc rạ lúa sinh khôn
Con cá rô quẫy dấu bàn chân trên cánh đồng tháng ba thơm cỏ
Giọt mồ hôi mẹ bay lên thành những đám mây chở ước mơ của anh bay qua
                                                                                                           bầu trời xanh biếc cơn mưa
Mưa thấm vào câu ca dao đồng cạn, đồng sâu, bến sông bồi lở.

Em vẽ bầy chuồn chuồn bay về từ tuổi ấu thơ
Cánh đồng tràn ra khỏi khung tranh rạt rào gió, làn gió nâu thổi dọc lũy tre;
                                        cánh diều căng hun hút khát khao bầu trời trong ánh mắt

Ô, ta tuổi năm mươi rồi ư, sống ở thành phố 20 năm mà đám mây trên cánh
                                                                    đồng nụ cười mẹ cứ bay về quấn quýt thịt da
Sao lồng ngực như ống sáo dưới cánh diều ngân vang trong hơi thở của em,
                                                 trên hơi sương bình minh triền dâu, bãi bắp ven sông.

Phố phường ngổn ngang, ồn ã
Nhiều lúc vắng, anh lang thang vào Internet như lang thang trên con đường
                                                                                                                                                    quê xưa
Anh vào Google tìm kiếm dòng sông từ thuở khai nguyên. Anh tìm mãi
         không thấy bụi chuối ba hương nơi mẹ ẵm cho anh bú cùng giọt mồ hôi
        ròng ròng đôi cánh hoa sen; tìm không ra chùm hoa lồng đèn góc đường
                                  vắng anh đã hái tặng em khi đôi chân run và đôi môi lẩy bẩy

Trong bức tranh chiều anh tìm lại mùi thơm mái tóc em và khói đồng ngây
                                                                                                                                        ngây hoa dại.

Mưa nắng

Ta sống với nhau tròn hai mươi năm
Nắng ngoài hiên nhạt dần
Mưa rơi bên ngoài mùa thương,
                                                           mùa nhớ

Ngày nào cũng tíu tít
Chân đi không bén gót
Anh vừa lau nhà xong
Gió bụi lại thổi về
Hai mươi năm anh lau mãi căn nhà
                                                    không sạch.

Ngày nào cũng tíu tít
Việc không tên gõ cửa ầm ầm
Sao anh không dừng lại nhìn thật sâu
                                                             vào mắt em
Sao anh không cầm tay em thật chặt đi
        dọc bờ sông nghe suối tỏ tình với đá
Sao anh không trở về nhìn giàn mướp
          hoa vàng đàn ong ngậm phấn gieo
                                                   rực không gian.

Trong lúc anh dắt em chạy trong
                                                                   giấc mơ
Mùa thu đến bên vườn cúc thả những
               đám mây trong nụ hoa nhu nhú
Bãi cát dưới chân núi Sơn Trà ôm đại
                                        dương đùa gió nắng
Con mèo mướp ngoan hiền nằm bên
          chiều mở đôi mắt tròn vo chân trời
                                                      vầng trăng đỏ.

Anh biết bây giờ nắng đang nhạt dần
Và cơn mưa đang rơi bên ngoài mùa
                                              thương, mùa nhớ.

Cỏ vàng         

Tự nhiên trời sinh cỏ
Cho giun dế về nằm
Cho giọt sương về tỏ
Với người nghĩa trăm năm

Tự nhiên trời sinh cỏ
Châu chấu nhảy tưng bừng
Chú ngựa trời xoạc cẳng
Giương mắt ngó mông lung

Tiễn em về chốn ấy
Quay quắt năm bảy ngày
Thắp nén nhang run rẩy
Cỏ xanh tuyệt mọc dày

Tôi biết, trời sinh cỏ
Che chắn bớt chuyện buồn
Gương mặt hành tinh cỗi
Nhẹ nhàng cánh lá rung

                                       N.N.K

;
.
.
.
.
.