.
Truyện ngắn

Những tâm hồn đồng điệu

Lướt qua mấy dòng thông tin trên báo, chú bị ấn tượng mạnh bởi cái tên của câu lạc bộ. “Những tâm hồn đồng điệu” - nghe hay hay. À không, rất hay là đằng khác!

Chú vội mở di động bấm dãy số điện thoại liên lạc in chễm chệ to đùng nơi trang giấy. Chốc sau đã nghe bên kia một giọng nữ đon đả:
“Xin chào, bạn đang gọi đến câu lạc bộ “Những tâm hồn đồng điệu”. Cảm ơn bạn đã liên hệ với chúng tôi…”
“Tôi muốn… đăng ký tham gia…”
Chú sẵn sàng bỏ tiền để trở thành thành viên V.I.P.
Trong đầu chú mường tượng đến những con người cùng chung sở thích, tâm đầu ý hợp, hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc cùng ngồi lại hội họp, gặp gỡ, giao lưu, sẻ chia bao nỗi buồn vui trên đời. Ôi, chỉ vừa mới nghĩ đến thôi mà làm chú thấy hết sức phấn chấn rồi.
Cô giao dịch viên nhanh chóng cho chú lịch hẹn. Chủ nhật này. Chú thấy hồi hộp lắm, chắc là suốt đêm nay trằn trọc mất thôi.
Quả thật vậy, khuya, sau khi tắt đèn, vừa nhắm mắt lại chú đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Mọi thứ đều sáng choang.
“Chào anh, anh đến rồi à!”.
Ai gọi mình thế nhỉ? Chú quay lưng lại. Ồ, một cô gái xinh đẹp. Nụ cười của nàng tươi như hoa.
“Vâng, chào cô. Cô ơi, đây là đâu?”.
“Còn ở đâu nữa, anh!”.
Chú nhìn quanh quất một hồi mới đập vào mắt tấm biển to đùng trên cao đề mấy chữ: “Câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu”.
A ha! Chú reo lên. Đúng như mình nghĩ. Nhưng chú cứ vờ vĩnh:
“Hôm nay chưa phải là chủ nhật mà…”.
“Đã gọi là đồng điệu thì không cần “đến hẹn lại lên”, anh ạ!”.
Ôi tuyệt vời! Trúng y boong ý chú! Cơ mặt chú dãn duỗi hẳn ra, thoải mái như ở nhà.
“Đúng đúng! Thế những người khác đâu rồi cô nhỉ?”.
Nàng lại nở nụ cười, ánh mắt hướng vào bên trong. Khung cảnh sáng đến lóa mắt dần dịu đi, nhường chỗ cho nào bàn nào ghế. Và vô số con người có mặt ở đây tự lúc nào.
Chú bước chậm rãi qua cánh cửa lớn, ôi chao bầu không khí gì thế này? Ập vào chú là cảm giác hết sức vui vẻ, gần gũi. Bên tai phảng phất điệu nhạc du dương cùng những tiếng trò chuyện nói cười hoan hỉ khoan thai.

“Chào người anh em!”.
Một anh chàng vừa trông thấy chú đã vội chạy ra tay bắt mặt mừng.
“Xin chào! Ở đây đông vui quá. Thế mà tôi không biết”.
“Tất nhiên rồi. Chắc chắn anh sẽ rất vui khi tham gia câu lạc bộ này”.
Anh ta kéo chú vào một bàn có ba bốn người đang bàn luận sôi nổi vấn đề gì đấy. Mấy người kia trông thấy chú liền reo lên:
“Ôi lâu quá không gặp, ngồi xuống đi bạn hiền của tôi!”.
Bạn hiền của tôi? Lâu quá không gặp? Quái, chú đã gặp họ bao giờ đâu mà bảo lâu với chẳng nhanh. Đang nghĩ nghĩ ngợi ngợi thì anh chàng kia đã lên tiếng:
“Anh không phải băn khoăn. Ở đây chúng tôi đón tiếp người mới đều như thế cả”.
Thích thật, chú cười toe toét, ngồi vào bàn cùng với họ.
“Anh có thích hát không?”.
“Không!” - Chú lắc đầu quầy quậy.
“Vậy anh thích nhảy không?”.
“Cũng không!” - Chú nhún vai.
Mấy người trong bàn hết nhìn chú lại quay sang nhìn nhau. Nhưng rất nhanh để một người nữa nêu thêm câu hỏi:
“Thế ắt hẳn anh rất mê đọc sách, và tất nhiên là
văn chương?”.
“Không!”.
“A thôi tôi biết rồi! Anh rất đam mê hội họa!” - Tiếng nói khác vang lên.
“Thưa, không đâu…”.
Mất chút ít thời giờ nữa trước khi họ đồng thanh reo to:
“Lần này bảo đảm chính xác! Anh tôn thờ sắc đẹp, anh thích phụ nữ, trúng phóc rồi chứ gì!”.
Ý họ nói chú mê  gái. Chú cũng chẳng rõ nữa. Có thể có hoặc có thể không. Chỉ biết từ lâu lắm rồi chú ở mãi một mình. Không hẹn hò, không cặp bồ cặp bịch, không yêu ai, quen ai, gặp ai…
Sắc mặt chú xụ xuống trông thấy, mấy người kia hoảng quá vội vã trấn an:
“Ôi ông anh ơi, đã đến đây là phải vui vẻ chứ. Vui lên đi nào, đời có là bao nhiêu. Tôi dắt anh sang chỗ đám các cô trẻ đẹp nhé!”.

Lặng lẽ bước theo người dẫn đường, đầu óc chú mông lung, mắt chắm chúi theo từng bước chân mình.
Chú chẳng nghĩ được lâu hơn khi giọng nói ngọt ngào thân quen từ đâu rót tuột vào tai, vội vã ngẩng đầu lên.
“Anh không thoải mái à?”.
Chính là cô gái ban nãy ở ngoài cửa. Lạ thật, hẳn là chú đã từng gặp nàng đâu đó rồi, đoan chắc nhưng vắt óc mãi không nhớ ra.
“Không! Tôi thích lắm…” - Chú lúng túng.
“Vậy anh ngồi xuống đây, thư giãn nào…”.
Nàng kéo chú ngồi xuống ghế, nháy mắt với anh chàng kia. Anh ta vẫy tay rồi nhanh chóng mất hút vào đám đông chộn rộn.
“Thế nhé. Tôi giao ma mới này cho cô đấy”.
Còn lại chú và nàng. Không gian bây giờ cảm tưởng như chỉ có hai người. Thật lạ lùng, đám đông dường như đang dạt đi, ra xa, xa mãi, xa tít.
Nàng tiếp tục nở nụ cười tươi như hoa:

“Sao anh lại muốn tham gia câu lạc bộ này?”.
Câu hỏi đến với chú bất ngờ. Tại sao? Ừ nhỉ, tại sao thế? Tại sao chú không mảy may chút xíu đắn đo tức tốc gọi điện đăng ký tham gia vào chốn đây. Chú còn nhớ tâm trạng mình đã hết sức mừng rỡ như vớ được vàng khi biết được trên đời tồn tại một nơi tuyệt vời thế này.
“Bởi vì… từ lâu tôi cứ ngỡ… chẳng bao giờ có cái gọi là câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu…” - Giọng chú chùng hẳn xuống, cổ họng thấy nghèn nghẹn.
Nàng đột nhiên nắm lấy đôi tay đen sạm xù xì đặt trên bàn của chú, vuốt ve dịu dàng. Cảm giác như có một luồng điện mạnh chạy dọc sống lưng. Và trong khoảnh khắc, khi soi mình vào đôi mắt nâu thăm thẳm tuyệt đẹp kia, chú bị lôi tuột đi.

“Đây là đâu…?”.
Vẫn là thứ ánh sáng chói chang đến lóa mắt. Mất một lúc để chú kịp nhận ra mình đang nằm trên một đồng cỏ xanh ngát ngút ngàn. Bên trên là những tia nắng rọi thẳng vào mặt, cùng nền trời trong vắt cao vời vợi.
“Hít thở thật sâu nào, anh”.

Nàng nằm ngay kế bên, thì thầm vào tai chú. Chú nghe theo, nhắm tịt mắt lại, hít một hơi đến thắt lồng ngực. Cảm giác dễ chịu quá, chưa bao giờ chú thấy thoải mái hơn. Trộn lẫn vào nhau nghe miên man nào những mùi cỏ, mùi côn trùng, mùi hoa dại, mùi nắng, mùi mưa, mùi mây, mùi gió… mùi cả một miền thăm thẳm nào đó chú thèm lắm muốn lắm. Tiếc là chẳng khi nào có cơ hội viếng thăm.
Trừ bây giờ.
Chú giật mình thảng thốt.
“Cô…”.
Và chú đã lần nữa chết lặng khi trông thấy chúng. Ôi, đôi mắt nâu tuyệt đẹp. Là đôi mắt nâu tuyệt đẹp. Chú nhớ đã luôn thầm ao ước duy một đôi mắt dõi theo mình những bước đi đi về về. Ánh nhìn trìu mến làm tim chú tan chảy, sững sờ. Nàng khẽ đặt tay lên gò má chú, đôi mắt buồn hoen gần ngấn lệ.
Không nhất thiết phải nói ra đâu anh.
Tiếng nói ấy tiếp tục văng vẳng trong tâm trí. Đúng rồi, không nhất thiết cứ phải nói ra. Nhưng không nói ra thì làm sao nàng biết được - tất tần tật những suy nghĩ từ tận đáy lòng?

Chẳng cần đâu anh. Bên nhau, lắng nghe bằng tất cả cảm giác. Mình sẽ không cần đến ngôn từ nữa.
Bàn tay nàng mềm mại quá, chú cảm nhận rõ rệt mọi dạt dào yêu thương đang truyền qua làn da đen sạm gồ ghề in hằn trên mặt những vết dấu vĩnh viễn của thời gian.
Ánh sáng đó lại tới.

Kèm theo sau là bóng tối bao trùm. Đèn đột nhiên chớp lên rồi lại tắt ngay. Tối thế, tối như hũ nút. Chú quờ quạng trong màu đen kìn kịt.
Em đâu? Em đâu rồi?
Không có tiếng trả lời nào vang lên. Chú thu người lại, co ro. Chỗ này lạnh lẽo quá. Lạnh quá. Dường như mỗi lúc một lạnh hơn. Cả người chú run lên lẩy bẩy. Chú ôm lấy cổ, cảm giác đang bị cái gì đó bóp đến nghẹt họng. Chú muốn hét lên thật to: Cứu tôi với! Không được. Nó chặn đứng chú. Nó cấm cửa chú thốt ra. Cái thứ khủng khiếp này…

Chú chen lấn trong đám đông bu kín một khoảng sân trường. Mồ hôi túa ra, cảm giác nặng trĩu ghì chặt hai vai. Mắt chú đăm đăm lên tấm bảng, không sao tin vào mắt mình. Trời đất chung quanh quay cuồng.
Cái khoảng cách giữa nơi chú đứng và cánh cổng trường đại học bổng dưng bị kéo ra xa, vời vợi. Xa vời vợi. Xa vời vợi…

Chú ôm mặt, rồi vò đầu, rồi bứt tai. Nhưng cố gắng đến mấy cũng không sao thét lên được. Không ai nghe. Không ai hiểu. Chỉ còn lại toàn ánh mắt khinh rẻ và thương hại.

Choáng váng, chú ngã vật xuống nền đất lạnh.
Nàng buông tay chú ra. Đôi mắt nâu nhìn chú ái ngại.
“Mình chia tay được không anh?”.
Đó là mối tình đầu của chú. Như người ta luôn bảo nhau, tình yêu học trò vừa đẹp vừa mong manh dễ vỡ.
Cái ngày phải đạp xe một mình về nhà dưới cơn mưa tầm tã, chú hiểu rằng không còn mong chờ một cơ hội nào nữa.

Nàng đã yêu người khác. Chú nghe rõ rệt bên tai mình:
“Đồ thất bại!”.
Đám đông náo nhiệt ồn ào hơn trước. Đôi tay chú còn ở nguyên trên bàn. Cô gái có đôi mắt nâu vẫn không thôi vuốt ve chúng. Tất cả đều trở lại vị trí kể từ lúc chú ngồi xuống ghế. Kiên quyết rút khỏi những mơn trớn ma mị trên những đầu ngón tay kia, chú bỏ tay xuống bàn.
“Tôi hỏi cô một câu được không?”.

Nàng mỉm cười rất tươi. Đôi mắt nâu y như trong ký ức nhạt nhòa.
“Thật sự có câu lạc bộ này chứ? Nó… tồn tại chứ! Có hay không có?”.
Làn môi nàng tiếp tục cong lên. Bỗng dưng, chú rùng mình.
“Trả lời tôi đi? Làm ơn!”.
Chìa bàn tay ra, nàng chờ đợi
.
“Không. Đừng kéo tôi đi đâu nữa! Nói cho tôi biết đi!”.
Tim chú đập thình thịch. Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Vỡ tung ra mất.

“Thôi được rồi”.
Nắm lấy bàn tay kia, câu trả lời đến nhanh hơn điện giật.
Anh phải tự tìm ra thôi.

*

Tiếng vọng từ ti-vi làm chú bừng tỉnh. Đang nằm co ro trên bộ ghế xô-pha, chú với tay quơ lấy cái điều khiển bấm cho nó tắt ngúm. Trời đã sáng tự lúc nào. Căn hộ vẫn mang dáng vẻ lẻ loi quạnh quẽ như chính bản thân chủ nhân lâu nay của nó.

Chú không còn là “đồ thất bại”. Bây giờ, chú đã là một doanh nhân thành đạt, cửa rộng nhà cao. Dù ngôi nhà quạnh quẽ như chính con người chú.

Tờ báo rơi phịch xuống sàn.

Chú chộp ngay lấy nó, mở ra trang rao vặt quảng cáo. “Câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu”. Ở trang này. Đúng là trang này…

Soi mãi, tìm mãi, từng dòng từng chữ. Chẳng thấy mẩu rao vặt đâu cả.

Quái lạ, biến đi đâu mất rồi!

Chú hốt hoảng chộp điện thoại, bấm dãy số đã như in vào đầu.

“Số điện thoại này không có thực. Xin quý khách kiểm tra hoặc vui lòng quay số khác…”.

Quay cuồng với cơn nhức đầu khủng khiếp, chú ngã vật trở lại nệm xô-pha.

Có hay không có? Có hay không có? Có hay không có?

Đâu đó trong tâm trí vang lên rõ rệt tiếng thì thầm của cô gái mắt nâu.

Anh phải tự tìm ra thôi.

Lưu Quang Minh
;
.
.
.
.
.