.

Thơ NGUYỄN ĐÔNG NHẬT

Mùi hương chậm giữa ngày xuân sớm, kỷ niệm nhạt trong đêm hè, vầng trăng mùa thu cô dơn, ý thức tồn tại bên cạnh nỗi chia lìa lạnh giá..., tất cả, là những nhịp điệu của bốn mùa thiên nhiên; và là những khoảnh khắc tạm dừng của dòng chảy tâm thức. Chùm thơ bốn mùa, với bốn thể loại khác nhau, như lời chào kết thúc một năm của lao động  và hy vọng.

Đêm hè

Giấc ngủ không lặng yên
mọi thanh âm tan chìm.
Cái chảo rang vô hình
bóng tối đè hơi thở.

Những hàng cây lù mù
buông ra lời đe dọa.
Một ngày xa ẩm ướt
nhợt nhạt niềm nhớ thương.

Trên chiếc ghế gãy chân
kỷ niệm là vị nhạt.
Bức tường câm lóa sáng
cơn giông nghiền răng gầm.

Xuân sớm

Gió như đùa với mùi hương chậm
Em ở bên lòng em vẫn xa
Mùa biếc giăng hàng xuân đã sớm
Bóng mưa chiều cũ thoáng hiên nhà.

Mùa đông

Những riềm mây chết. Chiều mơ hồ
đè nặng mái nhà. Từ nơi cao nhìn xuống
sự sống im lìm chuyển dịch
hối hả vô vọng niềm tiếc thương.

Mùa không gợi nhớ nhung
nhưng tấm mền ký ức dang rộng
bên trên bao hình bóng.
Và nước. Từng giọt thấm vào đêm.

Những đốm lửa lay lắt. Cánh đồng kiệt sức.
Những thị trấn co rút. Nét phác chung.
Giữ năng lượng và tự hâm nóng
dù đã kề bên nỗi chia lìa.

Đừng hát. Ngoài trời sương giá đang tích tụ
cho thời khắc ẩm ướt di chuyển.
Phía sau hy vọng cánh cửa mờ
những chiếc lá âm thầm lay động.

Không biết đến sự mỏi mòn đang bày ra
lặng lẽ vang lên hồi chuông sáng
băng qua ánh nhạt lúc hừng đông
chờ đợi trên một đỉnh ngày khác.

Mùa thu

1.
Chầm chậm, màu nắng nhạt đi
và ngày đang thu về những nốt nhạc thừa.
Chưa có gì rơi, đôi cành khô gãy
màu hoa nở vội vàng hay một loài chim báo tin.

Tiếng mưa theo ý nghĩ, dài hơn
những hàng cây muốn nép vào nhau, nhưng
                                                   dường như tiếng lá rụng
thoáng rung mình nhẹ lướt qua.

2.
Nỗi cô đơn dịu dàng, như một thói quen
choàng lên quầng trăng ẩm ướt
nhưng lá cỏ đêm dưới trời sương
không ngần ngại mở ra những đôi mắt rạo rực.

Tiếng động sáng chói của ngày qua vọng về
không tiêu phí bằng sự ầm ĩ vô ích
dồn tụ trong thời khắc chờ tái sinh.

3.
Những màu áo dần tươi trên đường phố lắng bụi
Ngoài đồng, vết bánh xe băng qua thửa ruộng.
Trong hơi thở thêm một phần khí ẩm
(ôi những suy nghĩ của người thức đêm).

Tiếng trống ếch đàn em trong xóm đêm
hồi còi đục trầm trên bến cảng
mang mùa thu ra đi.
N.Đ.N

;
.
.
.
.
.