.

Thơ Nguyễn Thúy Quỳnh

.

 

Sinh ngày 9 tháng 10 năm 1968, hiện là Phó Chủ tịch Hội VHNT Thái Nguyên, Tổng biên tập báo Văn nghệ Thái Nguyên. Đã xuất bản các tập thơ  Giá mà em từ chối  (NXB Văn hóa dân tộc - 2002), Mưa mùa đông (NXB Hội Nhà văn-2004), Những tích tắc quanh tôi (NXB Hội Nhà văn, 2011). Giải B Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam, tập thơ Mưa mùa đông, năm 2004; Giải C Tạp chí Văn nghệ quân đội, cuộc thi thơ 2003-2004.

ĐNCT trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc những bài thơ rút từ Những tích tắc quanh tôi.
 

 

 

Dựng nhà

Trông trời trông đất trông người trông ta
Dựng một cái nhà mở ra năm cửa

Cửa quay hướng núi
bốn mùa tốt tươi
theo đời trôi dài cùng mây khói
có lúc về bên núi ta ngồi.

Cửa trông ra biển
rười rượi gió lành
lỡ có ngày ta lấm láp
biển sẽ gột cho tới trong xanh.

Cửa mở sang láng giềng
ta mang hết thiện chân ra đổi
mong nhận về đôi kẻ tri âm
khi tối đèn tắt lửa.

Cửa vọng ông bà
nơi ta bước vào cúi đầu, bước ra dài rộng
gập ghềnh đường xa, quanh co lối hẹp
những chân nhang dõi theo
nhắc lối thơm về.

Cửa trổ lên trời
mai ngày
không nợ nần chi nữa
thuận đường rong chơi.

 

Đồng hành

Bỗng dưng tôi nhận ra người đồng hành là chị
áo mưa cũ, dép nhựa cũ, xe đạp cũ
mặt nhễ nhại nước
những bắp cải su hào xô người về đằng trước

chúng tôi đi bên nhau
mưa hắt từng quầng giá buốt

phố sớm nay trên trời dưới hoa
như thể người ta trồng hoa một năm dùng cho  
                                                                                         một ngày
hai bên đường, hoa và người so nhan sắc với nhau
chúng tôi trôi ở giữa

không làm quen nhau
vẫn thấy mưa ấm hơn trên má người đồng hành
và biết
có những người đàn bà chở bắp cải su hào
                                                                                     phía trước
có những người đàn bà chở nỗi cô độc đằng sau
đường sao mà dài…

cứ thế
chúng tôi đi qua những phố đầy hoa.
                                                                                         8-3-2006

 

Có thể ở nơi ngọn khói hương bay lên

Có thể ở nơi ngọn khói hương bay lên
đêm đêm anh về
sau cánh cửa kia
lắng nghe các con ríu ran
nhìn theo những ngón tay em gõ trên bàn phím
đợi em tắt đèn
im lặng
sáng lại đi.

Này chăn này gối này giường
này công tắc còn dấu tay anh hằng đêm
còn cả tiếng thở nhọc nhằn của anh hắt vào bốn bức tường
cả những ống thuốc giảm đau
và những cơn đau không thuốc nào thuyên giảm
còn cả chén sữa nữa
anh uống trước cơn nấc cuối cùng.
 
Vẫn biết sinh ký tử quy
vẫn biết ngày của anh không tính bằng trăng
nhưng…
giá mà em ngộ ra những phù du cõi người
bập bềnh trôi ngoài cửa nhà mình
biết đâu giờ này
những bước chân anh đang chậm chạp lên cầu thang
căn phòng bé nhỏ
vẫn ấm tiếng anh gọi em và con mỗi sớm.

Ngày anh xa
mọi người đắp cho anh chiếc chăn kết vạn bông hoa thơm thảo
vạn hồn hoa quấn quýt hồn anh
em tin là anh không lạnh lẽo.

Bây giờ mỗi chiều giông gió em về
trân trân nhìn chiếc ghế trống
các con dọn cơm chắp tay mời bố
hàng xóm nhìn theo rồi rơm rớm quay đi.

Nếu có thể gửi những ngày dương gian của mình
nối thêm kiếp sau của anh dài hơn
xin anh nhận cho em một nửa
còn nửa này
em chăm cho các con dài rộng thêm chút nữa
thế cũng là nhiều.

NGUYỄN THÚY QUỲNH

;
.
.
.
.
.