Mai Thanh Vinh quê Đà Nẵng, từng sống và dạy học tại Quảng Nam, hội viên Hội Văn học nghệ thuật Quảng Nam, có thơ đăng nhiều trên các báo và tạp chí Trung ương và địa phương.
Thơ đã in: Khát trăng (2003) và Góc khuất (2008). Một lần, chị chia sẻ: Có lẽ thơ là chốn duy nhất và cũng là cuối cùng để “cái tôi” được thể hiện, muốn dữ dội hay buồn vui đều chẳng ai phàn nàn. Đôi khi phải phân minh giữa cảm xúc và lý trí nơi lẽ thường cuộc đời, nhưng với thơ thì chẳng phải câu nệ.
Ẩn hiện đêm
Cứ thế
gió bay đi trong sắc chiều mênh mang
còn một mình chênh vênh bóng ngã
khúc hát thẳm sâu bời bời giục giã
em lại ru mình câu à ơi ngọt lịm hư vô
cứ thế
tiếng đàn khuya Trương Chi lãng đãng
níu bụm sao vào chiếc túi đêm…
chút sóng sánh ngập ngừng bên cỏ dại
như là thổi gió đâu về
cứ thế
ẩn hiện đêm
tù mù cơn khát
trở mình rát phía không không
trở mình buốt phía không không
trở mình
đêm ẩn hiện đêm…
Tiễn bạn
Viết tặng: Dương Đăng Cao (29-6-2012)
Ra đi
không nói một lời
trở về
theo gió ngàn khơi vĩnh hằng
điệu buồn dạo khúc thân quen
à ơi! giọng Huế
mưa giăng đầu nguồn
hình như
lệ giọt giọt tuôn
hình như
vụn vỡ tiếng chuông trong chiều
làm sao nói hết thương yêu
bạn bè đứng lặng
lòng hiu hắt buồn
đành thôi
gởi mảnh trăng suông
cùng nâng ly cạn
trời buông chén sầu
đường xa dẫu tận nơi đâu
nén nhang tiễn bạn
nỗi đau mãi còn…
Có thể còn không
Em mơ một ngày bình yên
đọc trang sách và câu thơ ngọt lịm
ở đó chân trần hồn nhiên đùa sóng
biển và trời xanh như giấc mơ…
giản đơn quá mà sao không thể có
con dốc chiều
nhói gót chân xa
ba mươi năm
bốn mươi năm
và nhiều năm sau nữa
giấc mơ dài em giấu buổi trăng lên
có thể còn không
thì con gái
quanh quẩn cổng làng
gội tóc ao xanh
có thể còn không
giếng làng trong vắt
gieo câu hò gọi bạn tìm xuân
có thể còn không
giọt rượu quê nóng ấm
mừng đón dâu
xa mịt chân trời
có thể còn không, còn không
bao nhiêu thứ
vùi sâu dưới bóng thời gian
và như thế - em mơ
giấc mơ bong bóng
cứ chập chờn, giữa có - giữa không
Sóng
Xô bờ
sóng dạt khúc sông
cầu treo nỗi nhớ
em không trở về
phơi chiều vạt nắng nẻo quê
cồn cào tím buốt
não nề tình phai
đành thôi
lỡ một ban mai
tương tư sóng
réo đường dài chênh vênh
em đi liệu có tìm quên
hay như chim sáo hót lên điệu buồn?
bờ xô sóng
đẩy đầu nguồn
dạt em phương ấy
chiều buông kín trời.
MAI THANH VINH