Đợi trăng...

.

Nàng chạy trên cát, gót chân run rẩy, yếu ớt. Trong bóng chiều chập choạng, mặt biển hoang vu như chực nuốt lấy nàng. Đã hai năm qua rồi, không nhớ bao nhiêu lần nàng đã đến đây và chờ đợi. Nàng đợi ai?...

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG
Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Ngày trước, Kiên và nàng học cùng trường cấp ba, Kiên trên nàng một lớp. Năm Kiên ra trường, nàng còn ở lại. Không như những chàng trai khác, Kiên không thi vào đại học. “Cha già rồi, anh phải đi biển thay cha”, Kiên bảo nàng vậy. Mắt nàng lóng lánh. Nàng yêu, tình yêu của nàng cũng dịu dàng như gương mặt mỗi khi nàng ngước nhìn Kiên.

Ngày Kiên đưa nàng về nhà, nàng rụt rè, e ngại. Dáng vẻ dịu hiền nhanh chóng chiếm được cảm tình của mẹ Kiên. Bà kéo nàng lại gần thủ thỉ:

- Lấy thằng Kiên con không sợ khổ sao? Con ẻo lả thế này…

Nàng cười lắc đầu, mái tóc dài đổ xuống lưng sóng sánh trông nàng mong manh và dịu dàng như thiếu nữ trong tranh cổ.

- Con không sợ. Có anh Kiên con sẽ không khổ đâu!

Buổi đầu tiên, nàng ở lại ăn cơm cùng gia đình Kiên. Căn nhà nhỏ, tuềnh toàng nằm giữa xóm chài. Bữa cơm đạm bạc qua nhanh. Cha Kiên tất bật, ông đi đứng, nói năng như con sóng dữ. Nhìn nàng yếu đuối như một con mèo với bát cơm chưa hết trên tay, ông gầm gừ với Kiên khi ra cửa. Nàng cũng kịp nghe trong gió:

- Lấy vợ sao cho hợp với gia cảnh nhà mình, rõ chưa?

- Đừng ba! Tụi con thương nhau. Cô ấy sẽ hòa nhập được với gia đình mình - Giọng Kiên trầm xuống, anh nhìn vào mắt cha.

Lần đầu tiên ông nhìn thấy trong ánh mắt con trai vẻ mạnh mẽ, kiên quyết. Nó đã lớn từ khi nào vậy? Ông lặng thinh vơ vội tấm lưới đang phơi ngoài sân, lầm lũi ra thuyền ngồi vá.

Từ trong nhà nhìn ra, nàng nghe hết cả. Trong ánh nắng chiều vàng vọt, bóng ông hắt xuống bãi cát, bên chiếc thuyền - tài sản lớn nhất của gia đình Kiên. Lưng ông còng xuống, vạt áo phất phơ theo từng cơn gió chiều của biển thổi lên. Lòng nàng chùng xuống rồi lại dấy lên niềm thương cảm. Nàng biết, từ giờ phút này, trong lòng nàng không chỉ có Kiên, mà còn có cả cha mẹ Kiên.
Nàng nghẹn ngào nuốt bát cơm. Kiên nhìn nàng cười vỗ về:

- Cha vậy đó, nóng nảy, bộc trực nhưng thương mẹ, thương anh lắm!

Kiên bao giờ cũng vậy, anh luôn cười dù lòng chất chứa những nỗi niềm.

... Ngày nàng đưa Kiên về nhà. Lần đầu nhìn thấy Kiên bước vào, mẹ nàng vội nhìn ra cửa, ánh nhìn của bà nhẹ tênh. Bà tránh lời chào của Kiên. Cha nàng lạnh lùng hỏi dăm câu chiếu lệ. Kiên về rồi, ông lạnh lùng nói với nàng:

- Gia đình mình và gia đình nó khác xa nhau. Con về sống được sao? Một gia đình lao động không có chỗ cho con. Chỉ tình yêu thôi thì không đủ hạnh phúc. Bớt mơ mộng đi con ạ!

Nàng thẫn thờ bỏ vào phòng. Nàng không dám cãi lời cha, nhưng nàng biết, không có gì ngăn cản được tình yêu của nàng với Kiên.

Kiên bắt đầu cuộc sống mưu sinh trên biển cùng cha. Nàng cũng vào đại học. Kiên đợi ngày nàng ra trường. Bốn năm dài đăng đẳng cũng qua.

... Nàng ra trường rồi đi làm, một chỗ làm cha dành cho nàng, nhẹ nhàng và ổn định. Lễ cưới được tổ chức giản dị. Cả hai họ lặng lẽ, không vui. Chỉ có cô dâu, chú rể sánh bước trong hạnh phúc. Vợ chồng nàng dọn ra ở riêng trong căn nhà nhỏ cách biển không xa.

Ngày ngày Kiên ra biển, nàng đi làm. Sau những chuyến đi biển dài ngày, Kiên thường đón vợ vào mỗi chiều tan sở. Hạnh phúc cứ vây lấy nàng, mơn man. Nàng thấy mình giàu lắm, không nghèo như cha nàng nói. Hình như tình yêu làm con người ta thấy no đủ hơn. Trong căn nhà nhỏ gọn gàng, sạch sẽ, nàng chăm sóc chồng từng ngày, âu yếm, tận tụy.

Trước nhà nàng, giàn hoa giấy cứ lung linh trong nắng. Mỗi chuyến ra biển về, Kiên phơi lưới trước sân, vào những đêm trăng, từng sợi lưới rực sáng, óng ánh hơn. Có lần nàng thích thú reo lên: “Anh ơi, ra xem này, mái tóc nàng tiên cá!”, Kiên bật cười vì trí tưởng tượng của vợ, anh dịu dàng ôm nàng vào lòng.
... Vừa đến văn phòng làm việc, nàng lả đi, mặt tái nhợt. Các chị trong phòng dìu nàng ngồi vào bàn. Một chị thầm thì: “Có lẽ em có thai rồi đấy!”. Nàng bừng tỉnh, vội vàng trở về nhà. Kiên đi rồi, nàng lang thang trên biển. Hôm nay anh đi lưới, sẽ về trong ngày. Nghe vợ báo tin, Kiên sung sướng hò reo, anh chạy đi lựa mấy con cá tươi nhất về nấu cháo cho nàng. Căn nhà chỉ có hai người như chật chội hẳn lên. Đêm đêm Kiên đặt tay lên bụng nàng thầm thì: “Con nhanh ra chơi với ba đi”. Nàng sung sướng cười tít mắt, nụ cười hạnh phúc, viên mãn.

Dạo này đàn ông xóm chài rủ nhau đi những chuyến dài ngày, xấp tiền họ mang về cho vợ cũng dày hơn. Kiên cũng mong như vậy. Anh ái ngại nhìn vợ mình ngày càng ốm yếu, xanh xao. Vẻ tiểu thư ngày trước trốn đâu mất từ dạo lấy chồng. Tội nghiệp. Cái thai làm nàng tiều tụy hơn. Những bữa cơm cứ đạm bạc dần vì cái tính chắt chiu của nàng. Nàng cứ một mực dành dụm để trả nợ tiền vay mượn làm nhà. Căn nhà nhỏ thôi, nhưng chẳng biết bao giờ mới trả nợ xong. Đồng lương hành chính ít ỏi của nàng chẳng thấm vào đâu.

Kiên quyết định những chuyến đánh bắt xa hơn. Anh bàn với nàng, nàng dịu dàng gật đầu. Bao giờ nàng cũng vậy, một mực tôn thờ chồng. Với nàng, Kiên luôn quyết định đúng mọi vấn đề.

Chuẩn bị cho chuyến đi đánh bắt dài ngày, nàng cùng Kiên phải bán luôn chiếc nhẫn cuối cùng nàng đang đeo trên tay để trang bị thêm đồ dùng. Đêm trăng, anh đưa nàng ra bãi đá ngày trước, ngày mới yêu nhau anh thường đưa nàng ra đó. Đêm nay là đêm trăng. Trăng tròn vành vạnh, sáng rỡ. Nàng âu yếm dụi đầu vào ngực chồng:

- Anh đi nhanh về với em, với con, con mình sắp chào đời rồi.

Kiên gật đầu dự tính:

- Về chuyến này anh sẽ mua cho em một cái ti-vi mới, thay cái cũ kia đi. Xem một lúc chỉ thấy tiếng, chẳng thấy hình đâu.Tội nghiệp vợ anh!

... Ở nhà nàng đếm ngược thời gian. Đến cơ quan nàng cũng đếm ngược thời gian. Mười ngày… chín ngày… bảy ngày… bốn ngày… ba ngày… “Lỡ chuyến này thôi, chuyến tới em không cho anh đi dài ngày nữa, Kiên ơi!”. Nàng thầm thì, đâu biết xung quanh ai cũng tất bật chuẩn bị đón bão. Nghe tiếng đồng nghiệp nhắc, nàng vội vã trở về. Nuốt chưa hết bát cơm khô khốc, gió đã trở mình.

Đêm, những đợt gió cứ mạnh dần, rồi mạnh hơn. Căn nhà nhỏ của vợ chồng nàng rung lên bần bật. Nàng sợ hãi cuộn mình vào chăn, run rẩy, thầm thì với đứa con trong bụng: “Mẹ biết mà, ba sắp về rồi. Giờ ba đang neo vào đâu đó tránh bão, phải không con?”. Nàng lảm nhảm một mình rồi thiếp đi.
... Có tiếng lao xao, cả xóm chài vội vã gọi nhau ra biển đón tàu trở về. Ngày ra biển, bảy chiếc tàu hùng dũng lướt sóng lao đi.

Từ xa, một chiếc tàu quen thuộc hiện ra, tiếng ai đó hò reo. Không phải Kiên của nàng. Chiếc thứ hai… chiếc thứ ba… chiếc thứ tư… rồi chiếc thứ năm… đã trở về. Nàng ngơ ngác tìm. Có lẽ... có lẽ Kiên ở đằng xa kia. Tàu Kiên đang tiến vào bờ... Chiếc thứ sáu... Tiếng xóm chài hò reo một lúc rồi lặng yên.
 Đâu đó tiếng ai hét lên: “Tàu Kiên mất tích rồi”. Không tin vào tai mình, nàng sụp xuống. Nàng nghe tiếng cha gọi Kiên, có cả tiếng mẹ gọi nàng. Nàng nghe được cả tiếng đá vỡ ra, dội vào núi.

 Nàng lang thang về hướng núi. Nàng không đủ sức chạy. Nàng đi, rồi dừng lại. Rồi đi. “Không, anh đang neo đậu ở đâu đó, phải không Kiên? Anh sẽ về với em, phải không Kiên?”.

... Tiếng con trai mê ngủ, ú ớ gọi mẹ. Nàng ôm chặt con vào lòng nghẹn ngào ru: “Ầu ơ… Ví dầu cầu ván đóng đi. Cầu tre lắt lẻo… Khó đi mẹ dắt con đi...”. Con trai lại ngủ say, gương mặt giống Kiên như tạc. Vẫn là đôi lông mày rậm, đuôi mắt nheo lại thiêu đốt nàng. Cái miệng rộng luôn cười với sóng, với gió…
Nàng nhẹ nhàng mở cửa ra sân. Đêm trăng, lại một đêm trăng nữa. Nàng lang thang ra biển, đến ghềnh đá, nơi hẹn hò những ngày đầu của nàng. Nàng đợi. Đợi ai? Nàng đợi Kiên? Nàng đợi trăng?…

Bao nhiêu mùa trăng qua rồi, nàng vẫn đợi. Mặc kệ bao ánh mắt thiêu đốt của những gã đàn ông xóm chài, tiếng chép miệng thương cảm của những người đàn bà còn chồng, còn vợ. Họ đang yên ấm. Hơn hai năm rồi họ vẫn nhìn thấy nàng lang thang trên biển, đôi khi nàng dắt theo con trai. Họ thấy nàng cười rồi thầm thì như thể Kiên đang đi bên hai mẹ con. Họ nghĩ nàng đã hóa điên.

Không, không phải đâu! Trong mơ nàng vẫn thấy Kiên về. Có hôm một tay anh cầm lưới, tay kia dang rộng ôm mẹ con nàng. Lại có hôm tay anh cầm con cá to, anh bế thốc con trai lên, hôn vào má con, rồi quay sang nàng âu yếm: “Nhanh về em! Về anh nấu cháo hai mẹ con ăn cho nóng”.

Đêm nay nàng đợi. Biết đâu đêm nay Kiên lại về thì sao? Trên cao mảnh trăng sáng rỡ nhìn nàng cười cợt “Về đi... về ngủ đi... đừng đợi... còn ai mà đợi... về đi...”.

Không! Đêm nay Kiên sẽ về. Nàng biết, Kiên lại về với mẹ con nàng.

Tiếng ai như tiếng Kiên hét vang: “Anh về rồi đây!”.

Hình như cũng có tiếng ai vừa hét vào đá “Anh về rồi đ…â…y”. Nàng sực tỉnh. Đêm nay nàng đi xa quá, đến tận chân núi rồi. Nàng phải về thôi! Phải về cho kịp. Giờ này, con nàng say ngủ hay đã thức giấc, đang khóc gọi nàng?

Nàng trở về. Trên cao, trăng đổ tràn trên tóc nàng, ướt sũng. Trăng sóng sánh, bàng bạc soi gương mặt nàng ướt đẫm, soi dáng nàng gầy gò, bơ vơ.
Trong tiếng sóng ru, nàng lại thầm thì: “Kiên ơi, em đợi anh, dù đang ở một cõi nào đó, anh hãy đợi em. Phải đợi em!”.

Sóng ru mãi một điệu ngàn năm không dứt. Tiếng thiếu phụ ru con trong đêm vắng hòa với tiếng sóng: “Ầu ơ… Gió đưa cây cải về trời… rau răm ở lại…”.

VŨ NGỌC GIAO

;
;
.
.
.
.
.