Thơ

.

NGUYỄN ĐÔNG NHẬT

Sinh năm 1950
Quê Giao Thủy, Đại Hòa, Đại Lộc, Quảng Nam
Đang sinh sống tại thành phố Đà Nẵng
Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam
Hội viên Hội Nhà văn thành phố Đà Nẵng

Đời sống vẫn chảy, tôi vẫn trôi. Tôi muốn thiền tâm và đang cố thực hiện cho được điều đó. Biết mình viết không hay, không có gì mới lạ hơn trước, chi bằng dành thời gian đi tìm sự tĩnh lặng trong tâm hồn để tồn tại với thơ - Nguyễn Đông Nhật tâm sự - Thà không viết còn hơn viết dở, viết lằng nhằng làm tầm thường hóa, hạ thấp thi ca. Chùm thơ dưới đây gửi gắm ít nhiều tâm trạng đang trôi trong tĩnh lặng ấy của anh. Và cũng đâu dễ dàng để tìm cho ra tiếng nói chung trong tình hình thơ ca hiện nay!

( Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh chọn & giới thiệu)

Đi dạo sớm

        Tặng Thầy Giác Pháp

Ngồi ở quán cà-phê nền đất nện. Mái tranh thấp.
Buổi mai sạch. Mùa gió mang vị muối
ướp những đuôi mắt lá bạc hà.

Tiếng ai hát trong khoảng sơn thôn
dường như xa
mơ hồ chạm màu tròn chiếc ly nâu.

Những gốc cây lùi ra không giới hạn
Và rớt một lời chim ánh bạc
giữa hai chiếc ghế không người.

Khoảnh khắc ấy

Vốc nước bằng hai bàn tay
tôi nhìn thấy bóng tôi
tôi uống cả tôi.

Nước mang tôi đi
Nước còn giữ lại tôi
Nước trao tôi vào trong tôi.
Tôi
chảy về
tôi. Về đâu.

Một mình trăng

Ngồi một mình nghe khuya dần im
Trăng sáng như chưa bao giờ sáng thế
Thềm ngói cũ nghiêng chìm mái sẫm
Khuất nửa lòng riêng vọng tiếng câm.

Ly rượu tối một mình không uống
Ánh đêm trầm soi bóng thủy tinh
Những gì không nói đang xao động
Trăng kẻ quanh bàn ngân bóng xa.

Còn một mình sau cuộc vui tan
Nghe gió thổi tháng ngày xa lạ
Những thế hệ đi qua im lặng
Trang sách mờ rung đẫm ướt trăng.

Chiếc bóng ngồi lặng một mình đêm
Ngoài thời đại thét gào cơ khí
Ôi nửa đời vầng trăng còn tỏ
hỏi ai từng soi mặt hư vô.

Một mình bóng lẫn mùi hương không tàn
Là phai nhạt sắc màu ý hệ
Trong đời rộng lau khô dòng lệ
Hơi gió xanh động cuối trăng tà.

Đi qua
những con đường
gặp một căn nhà

            Tặng Lê Thị Vân Anh 

     Thời trẻ tuổi xa rồi
mà vẫn trên vầng trán ai lấp lánh
Đi ngược lên con dốc đời
nghe lao xao một niềm vui chậm

Dù chút từng trải hay dại khờ
xin hỏi, ai là người ưu tú?
Ở bất kỳ tuổi nào cũng khó
làm sao gọi tên tiếng cười

Muốn sống bên ngoài các giới hạn
mà thời gian giăng khắp mọi miền
bước đi giữa một hoàng hôn gió
tiếng ghế khua bên nhánh tay mềm

Những suy nghĩ quẩn quanh nhỏ hẹp
như hạt mầm lép trên đồng rộng
người ta dựa vào nhau và bằng lòng
giả vờ không nhận ra sự khốn khó

Dường như những tiếng động hàng ngày
của bao thói quen trong căn phòng nhỏ
hay lời nói ồn ào ở nơi khác
không giấu che được thoáng đắng cay

Có những lối mòn bị san phẳng
hay con đường tự lấp mình đi
Đâu đây, mơ hồ hướng đi mới mở

Nhưng dưới tầng tầng lá mục kia
run rẩy nhiều tiếng kêu ấm nóng

Đi hết một ngày đường phố
tình cờ gặp tiếng nói sáng trong xưa
Nỗi nghi ngại trước thời gian chợt mất

                                                N.Đ.N

;
;
.
.
.
.
.