Bắt đầu viết từ năm 2005, với những bài thơ tỏ bày tâm trạng trước hiện thực mấp mô của đời sống. Rồi chặng đường gần 20 năm sau, thơ Trần Hồ Thúy Hằng nghiêng dần đến những cảm nhận về tánh Không. Dường như đó cũng là khuynh hướng của những người cầm bút không chọn thơ làm sự nghiệp hoặc lẽ sống, mà là một thái độ đạo đức; và qua từng bước trải nghiệm cần thiết để tiến tới trên hành trình quay tìm chính khuôn mặt bên trong của bản thân.
Nhớ biển
(tặng biển Sơn Trà ngày nắng)
theo ngón tay chỉ
đôi cánh bầy hải điểu
xa hơn màu mận chín
lượn lờ ngọn sóng
cột buồm nhỏ như hạt đậu
chở mơ ước tuổi thơ
xa xăm vạn dặm không bờ
*
em vẫn nhớ
một đôi lần trước biển
em đã đến và đi
trong những lần gặp mặt
tiếng sóng lặng lẽ
em đang lặng im
chậm cuối...
Tờ lịch
(ngày của tôi)
Con số 7 lạc lõng của từ đơn
Bước ra khuôn mặt tình yêu
Chạm nơi da thịt sự sống
Khắc thời gian đậm ngày.
Bàn tay vuốt chiêm bao
Lời thì thầm trong mộng
Xiết chặt hơi thở rối lời
Ngày 7 bay lên niềm ước.
Café
Bình minh mắt đỏ
Gà gáy xô tiếng côn trùng vào ngõ hẹp
Màn sương rịn mồ hôi ẩm
Gió mơn dịu êm
Chiếc bàn lạnh ban mai
Tách café ấm nồng
Mùi mê thoang thoảng tinh sương
Làn khói mỏng chào ngày khác
Chợ du già
(tặng Padma Dharma)
tinh sương tôi bày ra
những giấc mơ
bán những bước chân người đi đến
mời chào những điều không có trước
bán nụ cười và ánh mắt đang bay
*
những người mua không thấy bóng
hân hoan trả tôi
đôi cánh ngày.