.

Trong mùa mật đắng

.

IBảy Miệt cầm đũa, ngó tô bún cá thơm phức cười hề hề. Tô này thằng Hai biểu vợ nó mua cho ông ăn sáng, đúng cái quán ruột ông hay ghé ăn trong chợ. Trưa nay thằng Ba nhắn ông qua nhà nó ăn cơm.

Có món canh chua cá linh bông điên điển mà ông khoái, đặc biệt bỏ nhiều tần dày lá xắt nhuyễn. Mai con Tư với chồng ghé qua chở ông đi siêu thị sắm đồ mới, nó chê mấy bộ đồ của ông cũ hết rồi trong khi ông thấy còn mặc tốt.

Vui sướng như cây trổ bông lứa đầu, lòng ông Bảy Miệt cứ lâng lâng. Vậy mà chắc tại tô bún bỏ nhiều ớt quá đâm ra cay, ngứa mũi hắt xì một cái, lo lắng từ đâu được dịp ló mặt ra liền. Hệt như cắn vô miếng trái ngon, nhìn lại thấy con sâu ngoe nguẩy chọc tức.

Bảy Miệt thở dài, ngưng đũa. Biết niềm vui này kéo dài được bao lâu đây. Làm gì có mùa bông nào trổ hoài, tươi tắn xong sẽ tới ngày tàn lụi. Mà thôi, nghĩ nhiều càng buồn. Thà tận hưởng lúc nào hay lúc nấy, còn hơn ôm cục lo tới hồi niềm vui đứt chỉ còn biết tiếc hùi hụi.

- Ông nội ơi, có chú nào kiếm ông ngoài cổng kìa! - Bé Thỏ, con thằng Hai qua chơi trước sân, lon ton chạy vô ôm lấy ông.

Bảy Miệt ngó ra, thấy dáng thanh niên đứng sau cổng rào nhìn quen quen mà cái đầu già nua bắt đầu đặc lại, ráng hoài không moi được trí nhớ. Là ai? Gặp ở đâu? Chắc con người quen, ông tặc lưỡi.
Hoặc là người xấu tới kiếm chác, khi nghe tin Bảy Miệt trúng độc đắc. Dám lắm. Coi cặp mắt dáo dác kìa, đụng cái nhìn của ông liền lảng đi chỗ khác. Người vầy không đáng tin.

***

Thây kệ đám con cản, Bảy Miệt vẫn cho Mùng vô nhà ở với ông. Thấy ông già kiên quyết, tụi nó phận làm con đành chịu thua, lâu lâu chỉ dám cằn nhằn vài câu. Ba tin người dưng nữa, có gì đừng nói tụi con không cản à nhe.

Mà Mùng đâu phải người dưng. Theo lời anh nói, anh là con rơi của ông Bảy Miệt. Lúc mới nghe, ông giật mình vỗ trán cái bốp, bán tín bán nghi. Đúng là hồi xưa ông có hơi đào hoa chút, nhưng cũng đâu tới mức làm ra chuyện lớn vầy lại không đọng được xíu ký ức nào. Cũng có thể là bà Nhì…

Nhìn kỹ Mùng có vẻ là người thiệt thà. Có điều, anh không có thứ gì để chứng minh má anh là người tình hồi xưa của ông Bảy Miệt. Thêm đôi mắt anh lúc nào cũng nhìn vô định. Nó không thật, giống như anh đang giấu gì đó. Đây là thứ khiến ông Bảy Miệt nghi ngờ nhất. Suy nghĩ thiệt hơn, cuối cùng ông vẫn gật đầu.

Một phần, vì câu chuyện của Mùng. Trước ngày má mất, dặn anh kiếm cho được ba mình. Phần còn lại, ở cái tuổi này người ta thích coi phim coi kịch. Bảy Miệt đặc biệt hơn, thích coi kịch “sống”. Ông tò mò muốn biết, người với người sẽ diễn vở gì giữa cuộc đời này. Ông cũng đâu có gì để mất đâu, ngoài lòng tin, mà theo thời gian đã mòn dần và chai cứng đi.

Và trái tim Bảy Miệt nói với ông là, hãy cho Mùng ở lại.

***

Sáng bửng đã không thấy Mùng đâu, Bảy Miệt tưởng anh trốn mất rồi. Cũng phải, ở đây cả tuần vẫn chưa thấy ông hó hé gì về phần tiền trúng số chắc đã nản. Ông đưa tay sờ sờ chỗ chiếu mà hồi tối Mùng nằm, cạnh ông và còn ấm, tự nhiên lại thấy buồn buồn.

Lục cục tiếng động ngoài sân, Bảy Miệt ngồi dậy xỏ dép bước ra coi. Giờ này mà ai trong sân cà, chắc mấy con mèo hoang rượt chuột dừa. Chưng hửng thấy cửa mở, ông càng ngạc nhiên khi Mùng đứng giữa đám củi bình bát chất thành đống, đều tay bửa.

Bảy Miệt đứng ngó, miệng đờ ra không biết phải nói gì. Mùng cứ lặng lẽ làm, mồ hôi túa ra ướt nhẹp, áo dính sát vô người. Bình thường cứ thấy anh lóng ngóng mất tự nhiên, vậy mà giờ làm việc như một con người khác. Giống như anh phải làm gì đó thì mới là anh.

Ngừng tay lau mồ hôi, giờ Mùng mới nhận ra ông Bảy Miệt im sững ở cửa. Anh cười nhe răng, không biết do mệt nên quên hay trời còn đầy sương cản tầm nhìn mà dám đón lấy ánh mắt ông:

- Ủa, sao ba hông ngủ thêm?

Bảy Miệt ờ ờ, đột nhiên mắc cười. Bịch bịch vầy ai mà ngủ nổi. Ông lắc đầu, bước vô nhà. Lỡ thức rồi thì đi pha trà luôn. Sẵn luộc nồi khoai, lát ông với Mùng ăn sáng. Chớ mấy nay vợ thằng Hai làm biếng, có qua mua bún cho ông nữa đâu.

***

- Nay ba ăn ở nhà hay qua mấy anh? - Mùng không thèm lột vỏ, bỏ luôn củ khoai vô miệng nhai nhồm nhồm.

Bảy Miệt cười, sao mà ông khoái nhìn thằng nhỏ này ăn hết sức. Nết ăn thoải mái, không kén chọn, khỏe khoắn nhìn mà thèm. Ông lắc đầu, kêu nay ăn ở nhà.

- Vậy để lát con ra ruộng câu cá, sẵn bẻ mớ rau muống về nấu canh chua! - Mùng nuốt vội miếng khoai, phủi phủi tay lẹ lẹ đứng dậy đi đào trùn.

 

Bảy Miệt lắc đầu, thiệt tình cái thằng… Ai mà lấy được đồng nào của anh mới lạ. Cái gì có thể kiếm được là nhất định anh không mua. Hôm bữa đi chợ với ông, anh trả giá gọn hơ làm bà bán rau cười quá trời, khen thằng này được. Nấu ăn cũng biết sơ sơ. Nói chung là giỏi. Nhưng cái sự giỏi này, ông đoán chừng tới từ sự nghèo. Hồi nhỏ chắc anh chịu cực nhiều, nên mới biết nhiều chuyện vậy. Ngó cái dáng làm việc cũng đủ biết, khổ ăn vô trong máu rồi.

Hay vì vậy, nên Mùng thèm món tiền trúng số của ông? Bảy Miệt tự cười mình, ai mà không mê tiền chứ. Tới ông còn mê, mới ưng bà vợ giàu có này. Nếu không thì… Nếu không thì sao chớ? Ông lắc lắc mớ tóc bạc, cho mớ suy nghĩ bời rời tự rụng ra.

***

Hồi trước khi bệnh, vợ Bảy Miệt đã cắt đất chia đều cho mấy đứa con. Tới hồi bà mất, trăn trối dặn chia tiền cho tụi nó làm vốn. Chia xong hết rồi, nhà đứa nào mạnh đứa nấy ở, lâu lâu mới thấy qua thăm ông.
Hồi nghe Bảy Miệt trúng số thì qua thường. Giờ lấy lý do ngại Mùng, tăm hơi mấy đứa con ông lại mất biệt. Thỉnh thoảng có ghé đưa gì đó cũng tới máng ở cổng, alô cho ông ra lấy, chưa kịp thấy mặt ông đã chạy vọt đi. Ông tự an ủi mình, chắc tại tụi nó bận.

Đúng là bận thiệt, nên mỗi lần Bảy Miệt nhờ gì là tụi nó than đủ thứ. Như nhờ kiếm cho ông chai mật ong rừng, tụi nó la trời sao không vô siêu thị mua cho dễ ba ơi. Ông không tin mấy cái mật ong trong siêu thị, không phải ong nuôi thì ít nhiều cũng pha nước đường. Ông muốn kiếm mật ong thiên nhiên kìa. Thèm cái vị hoang dại đó, không hiểu vì sao. Nghe tụi con than, ông định thôi, buột miệng để tao kêu thằng Mùng kiếm. Vậy là đám con giẫy lên, giành kiếm cho bằng được.

Mùng đã kịp nghe cuộc gọi đó, vài bữa sau le te xách ở đâu về chai mật ong cũ mèm nút lá chuối. Thứ mật có vị đắng nhè nhẹ. Đám con ông qua, thấy chai mật ong, cười ngất. Tụi nó đưa ông những chai mật bạc triệu, kêu phải nhờ người kiếm tận rừng mới có. Mùa này mật hiếm.

Thằng Hai lập tức mở nắp, lấy cọng hành (không biết giấu ở đâu) nhúng vô cho Bảy Miệt coi. Tụi nó cười hề hề, nhìn cọng hành héo dần chuyển qua màu xanh đậm.

- Đó ba coi, đúng mật ong thiệt nha! - Thằng Hai toe toét cười.

Thằng Ba, con Tư đâu chịu thua, lấy mật từ chai tụi nó nhểu xuống chỗ mấy con kiến bò. Kiến không bu, mật thiệt. Quay qua nhìn nhau, ba đứa nó cười cười, nói phong long khỏi thử cũng biết cái nào là giả.
Bảy Miệt không quan tâm đều đó, ông mừng vì tụi con còn nghĩ thương ông mà lặn lội kiếm mật. Ông cẩn thận bỏ ba chai mật vô tủ. Cầm chai mật của Mùng lên, ông tần ngần một chút, định bỏ chỗ khác. Cuối cùng cũng để vô chung. Dù sao anh cũng có lòng.

***

Ba Thứ, bạn già Bảy Miệt qua chơi. Biết bạn một thời xuôi rừng ăn ong, Bảy Miệt xách ra mấy chai mật đám con mua cho khoe liền. Khoe tình cảm là chủ yếu, để chứng tỏ tụi con thương ông già dữ lắm. Không hiểu sao, ông xách luôn chai mật của Mùng ra.

Ba Thứ cầm mấy chai mật lên, soi cẩn thận. Ông bật cười, lắc đầu nhìn Bảy Thiệt, la mật giả.

Bảy Thiệt nổi sùng, tính giựt lại chai mật Ba Thứ đang cầm.

- Mật thiệt, con tui thử cho tui coi rồi!

- Để tui thử lại cho ông coi. - Ba Thứ cầm ly hất hết nước trà ra sân, rót mật ong vô đầy. Sau đó, ông lấy thứ mật còn bên trong chai ra nhểu xuống đất.
Một con kiến. Hai con kiến. Lát sau, bầy kiến bắt mùi ngọt kéo tới bu đầy. Bảy Thiệt há miệng, không tin vào mắt mình. Vầy là làm sao?

- Mỗi chai chỉ có nhiêu đây mật thiệt! - Ba Thứ nâng ly mật lên.

Kỹ thuật làm giả công nhận điêu luyện. Lớp mật thiệt nằm ở trên, thử kiểu gì cũng chỉ dính phần mật thiệt. Lớp mật giả ngồn ngộn bên dưới an toàn, ai đâu ngờ sự thật bọc lấy dối trá vẫn là dối trá. Người hời hợt dễ tin vào thứ nổi trên mặt, còn thời gian mới là thứ bóc tách được những ẩn sâu.

- Còn chai này - Ba Thứ tháo nút chuối, rót ra ly, nheo mắt nhìn - Cả chai là mật ong rừng chính hiệu nhé. Mùa này kiếm được nhiêu đây là dữ dằn lắm à! Đắng là do ong lấy lẩn phấn bông.
Bảy Thiệt cầm từng chai mật ong, xoay xoay trong lòng bàn tay. Ông viết đè lên những suy nghĩ mơ hồ bất an trong đầu, tụi con mình dễ dụ nên mua nhầm mật giả uổng tiền ghê. Làm giả tinh vi vậy mà, cỡ ông chắc gì phân biệt được, nói chi tụi nó!

***

Bảy Thiệt mơ thấy mình cưỡi một đám mây trắng, bay ngắm cảnh khắp nơi. Mây gì mà như ngựa, dằn xóc muốn chóng mặt. Được một lát, mây bay đầm hơn, nhưng hơi gấp gáp. Mây ấm lắm. Chà, sao không mềm mại mà có cảm giác to bè, vững chắc vậy ta?

Người Bảy Thiệt cũng nóng phừng phừng. Đám mây đụng phải tán cây cái rầm, tan ra. Ông chới với rớt, giật mình mở mắt. Hên quá còn nằm trên giường. Không, không phải giường. Ông đang nằm trên lưng ai đó. Lưng thằng Mùng.

- Mày cõng tao đi đâu vậy Mùng? - Bảy Miệt thều thào.

- Con thấy ba sốt cao quá, mà gọi mấy anh chị không được nên con cõng ra trạm xá luôn - Mùng xoay đầu xuống nhìn Bảy Miệt, chân vẫn bước - Gần tới rồi ba.

Bảy Miệt thấy yên tâm, thiêm thiếp chìm lại vô giấc rủ. Đám mây lần nữa đỡ lấy ông, bay êm lắm.

***

Có lẽ sau cơn sốt, đầu Bảy Miệt vẫn còn đau. Có lẽ bệnh hành làm tai ông ù đi, nên nghe nhầm.
Lúc nãy, Bảy Miệt qua nhà thằng Hai. Định kiếm chút an ủi, tuổi già như đứa con nít, lại thêm bệnh mới hết, lúc nào chẳng khát sự quan tâm. Đám chó nhận ra người quen không sủa. Ông nghe tiếng vợ chồng thằng Hai đang cãi lộn, không tiện bước vô nên đành đứng chờ. Đã dợm bước về, mà lời quấn chân níu lại, như mắc vô đám dây leo dại rối nùi.

- Rồi ông coi chừng nào mới có được tiền của ông già? - Vợ thằng Hai la oang oang.

- Từ từ. Phải chiếm cảm tình, ổng mới chia phần nhiều cho - Thằng Hai ngồi hút thuốc coi tivi, gắt vợ...

***

Bảy Thiệt cầm tờ vé số, quăng vô bếp lửa. Giải độc đắc cũng là đồ bỏ. Mà ông có trúng đâu. Ông chỉ nói xạo.

Bảy Miệt đã biết từ lâu, đám con ông chỉ ham tiền. Ông còn gì đâu mà tụi nó ngó ngàng tới. Trong căn nhà nhỏ xíu, thiếu tiếng người thành ra mênh mông, ông thèm tiếng hỏi han. Phải hồi đó ông đừng nghe lời vợ chia tài sản sớm thì ít ra giờ cũng còn níu kéo thêm thời gian chút. Tiền, tiền, tiền. Phải chi ông có nhiều tiền. Lúc đó, cầm tờ vé số mới dò trật lất, ông tìm ra hy vọng trong hàng chữ độc đắc. Ông dựng chuyện mình trúng số. Ông tính lỡ bể chuyện, còn mớ tiền để dành dưỡng già, ông chia tụi nó cũng được.

Giờ, còn gì đâu mà giấu. Bảy Miệt giữ tờ vé số trật, bởi cảm ơn nó đã đem cho ông khoảng thời gian ấm cúng gia đình trong những năm tháng cuối cùng của cuộc đời. Ông thấy nên giải thoát nó khỏi trò chơi lừa gạt. Ngọn lửa hãy nuốt gọn, thiêu rụi nó, như thiêu rụi niềm vui lấp lánh ảo ảnh mà những ngày qua ông được hưởng.

Cầm từng chai mật ong lên, Bảy Miệt tưởng mình là trái khế dập, trào chua chát. Thằng Hai. Thằng Ba. Con Tư. Biết trách gì đây, khi chính ông cũng là người lừa gạt tụi nó. Tụi nó và ông đều là những chai mật giả, dụ dỗ nhau bằng lớp mật thiệt bên trên, không phải sao?

Cầm tới chai mật cũ mềm của Mùng, Bảy Miệt bật khóc. Nước mắt rỉ ra, làm tấm lưng già nua đã cong xuống run lên. Ông sợ nếu biết sự thật, anh cũng bỏ đi. Ông có gì cho anh đâu, có gì để giữ anh lại?

***

Mùng đi thiệt, trong một đêm lành lạnh. Bảy Miệt không ngủ, ông nhắm mắt để đó nên biết rõ lúc anh đi. Ông đoán trước sự chia ly này, khi hổm rày anh bỗng nhiên săn sóc ông rất kỹ. Bóp chân tay, mua dầu, mua thuốc trữ sẵn trong tủ. Luôn là vậy, sau ngày bông rực rỡ, là bông tàn.
Tưởng Mùng đã biết sự thật, Bảy Miệt không cản anh đi. Anh nên đi, đâu có lý do gì bắt anh ở lại lo cho thân già này. Ông không có gì để cho anh.

Bảy Miệt nín thở, nghe tiếng lưng Mùng nhấc khỏi mặt chiếu. Nghe tiếng xỏ dép. Tiếng kéo cửa. Tiếng bước xa dần. Theo từng tiếng động, lòng ông như cái bông rụng đi từng cánh.

Mùng để lại mảnh giấy. Bảy Miệt run run đọc.

“Con xin lỗi đã giấu bác. Con là con nuôi má Nhì. Lúc trăn trối, má nhờ con đi kiếm bác, ở với bác vài tháng. Coi như trả hiếu công má Nhì nuôi con, cũng là trả nợ tình của má với bác. Nhiều khi thương bác quá, con muốn ở lại luôn. Mà con sợ bác giận khi biết sự thật, nên con quyết định đi. Bác ở lại giữ sức khỏe”.

Bảy Miệt ôm mảnh giấy trong ngực, nấc lên. Trong đầu ông hiện rõ mong muốn những ngày tiếp theo, tiếp theo nữa.

Là đi kiếm Mùng về.

PHÁT DƯƠNG

;
;
.
.
.
.
.