Tôi nhớ lúc sinh thời thi sĩ Trần Khắc Tám, từng tâm sự với nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường: “Tại sao con người cứ che giấu nỗi buồn? Sao không để nỗi buồn tự do cất cánh như mọi niềm vui?”.
Một ý niệm đẹp đẽ như vậy đã xuyên suốt con đường thơ Trần Khắc Tám từ lúc sinh khai cho đến hồi mãn cuộc. Và đấy cũng chính là sự sống, sức sống bền bỉ của thơ anh giữa lòng đại chúng.
Nguyễn Nhã Tiên (giới thiệu)
Tâm hồn
Thời gian thả xuống những sợi tóc bạc
Em ném vào tôi nỗi buồn
Những niềm vui vỡ òa như thác
Còn nỗi buồn chầm chậm thấm vào tim
Con ve sầu kêu kiệt mình để rồi im
Khi mùa hạ tắt dần trên vòm lá
Hái niềm vui dễ dàng như hái quả
Nhưng nỗi buồn như hạt giấu bên trong
Tâm hồn tôi là một cánh đồng
Hạt buồn ấy có lần em gieo vãi
Thiếu nỗi buồn tâm hồn tôi trống trải
Như cánh đồng vắng bóng trẻ chăn trâu
Đi xuyên qua đau khổ để tìm nhau
Hạnh phúc đắng như một lần đã gọi
Không có nỗi buồn có gì để nói
Rằng còn người đang sống với thời gian...
Qua ga Mương Mán
Hôm qua tàu đến ga Mương Mán
Có người nhìn cứ ngỡ em thôi
Hình như nàng mới vừa đưa tiễn
Nỗi buồn nàng gặp nỗi buồn tôi
Em nhé, ở ngoài ga Đà Nẵng
Có người nhìn cũng ngỡ em thôi
Cũng ngóng trông tôi buồn như thế
Người của em đưa tiễn đâu rồi
Mới biết người ơi buồn khó giấu
Dẫu người đã cất tận trong mồ
Buồn vẫn trào ra trong khóe mắt
Xin để cho buồn được tự do.
Đi chợ chiều nhớ mẹ
Chiều nay
con đi chợ một mình
gió thổi dọc bờ sông
dòng sông như mẹ
suốt bốn mùa phút giây nào cũng chảy
dòng sông thì còn đó
nhưng chiều nay con ra chợ một mình
Buổi chợ đông lối nào cũng chật
rau tươi từ đâu về
xanh mượt góc chợ chiều đến thế
hàng cá sông bên hàng cá bể
tiếng đàng ngoài lẫn với tiếng đàng trong
hàng trầu cau thấp thoáng áo nâu
những mẹ già ngồi nhai trầu móm mém
muốn nán lại nơi hàng trầu một chút
chỗ mẹ ngồi đất còn ấm dưới bàn chân
Buổi chợ đông
con vẫn thấy có gì như vắng vẻ
lại như buồn đôi mắt cay cay
một mình con đi chợ chiều nay
ngày xưa ấy mẹ con mình dạo bước
mẹ thì già nhưng bao giờ cũng đi trước
con theo sau
mảnh ráng chiều cháy đỏ trên đầu
Bây giờ khi con lớn lên
cỏ đã xanh trên nấm mồ của mẹ
những mơ ước nhỏ nhoi ngày thơ bé
khi con làm ra đồng tiền đầu tiên
con sẽ mua cho mẹ chiếc cối giã trầu
con sẽ mua cho mẹ hộp cao Sao Vàng mà mẹ thích
cùng với mẹ những giấc mơ ấy bây giờ yên nghỉ
lặng lẽ những bông hoa dại trên mồ
trong vườn những trái đào chín rụng
thiếu mẹ nhiều khi con lúng túng
nhìn về đâu cũng thấy vắng một người
Chiều nay con đi chợ mẹ ơi
lối nào cũng chật
tiếng ồn ã đầy hai cửa chợ
đi chợ một mình con lại nhớ
những buổi chiều bóng mẹ lẫn bóng con...
Đêm nguyệt thực
Đêm mở cửa tình cờ nguyệt thực
Một vầng trăng mười sáu hao mòn
Trăng thiếu và anh bỗng thiếu
Khi một mình mở cửa đón chon von.
T.K.T