.
Café sáng

Sức hút Đà Nẵng

.

Ông bạn tôi đi du học ở Mỹ từ năm 1973, vừa gửi mail, nói rằng sẽ về lại Đà Nẵng và ở hẳn quê nhà. “Đó không chỉ là quê hương và tuổi thơ, mà Đà Nẵng có một sức hút khác nữa…”, anh nói.

Đất và người Đà Nẵng hấp dẫn du khách.  TRONG ẢNH: Khu vực quận Ngũ Hành Sơn nhìn từ trên cao.  	                   Ảnh: ĐẶNG NỞ
Đất và người Đà Nẵng hấp dẫn du khách. TRONG ẢNH: Khu vực quận Ngũ Hành Sơn nhìn từ trên cao. Ảnh: ĐẶNG NỞ

Từ thư bạn, tôi liên tưởng đến các tour du lịch miền Trung đều quảng bá các điểm đến là các di văn văn hóa - lịch sử và thiên nhiên nhưng đề cập “kèm” theo đó bao giờ cũng là thành phố Đà Nẵng. Một người bạn ở thành phố Hồ Chí Minh gọi điện hỏi tôi: Vậy chớ Đà Nẵng có gì hấp dẫn mà người ta giới thiệu rầm rầm vậy?

Câu hỏi khiến tôi giật mình. Ủa, Đà Nẵng có gì hấp dẫn, ngoài một khu du lịch Bà Nà, một Bảo tàng Điêu khắc Chăm và một sân bay quốc tế mà muốn đi các điểm khác ở khu vực, du khách phải “hạ” xuống đó?

Ngẫm nghĩ lại, tôi thấy các công ty làm lữ hành khá thính tai thính mắt. Đà Nẵng đâu phải chỉ có những cái tôi vừa kể, mà còn nhiều hơn thế nữa.

Lâu ngày tôi mới ra biển tắm vào sáng sớm và thỉnh thoảng mới đi các nhà hàng hải sản khi có khách ở xa về. Phải nói là bây giờ khách ngoài tỉnh - nhất là miền Bắc - đến khu vực các bãi biển Mỹ Khê, T20, Bắc Mỹ An hay Phạm Văn Đồng... còn đông hơn người bản địa. Cứ ra bãi tắm hoặc vào các nhà hàng hải sản là nghe giọng Bắc líu ríu khắp nơi. Vợ chồng đứa em người bạn thân vừa cưới nhau ở Hà Nội cũng chọn lưu trú tại một khách sạn ở biển Mỹ Khê. Người cô họ của tôi vừa từ Mỹ về cũng chọn khu du lịch Sơn Trà hoặc khách sạn gần biển để ở, vì “biển đẹp quá!”.

Tôi đưa khách ra hóng gió ở nhà hàng sân trước một khách sạn ở bãi tắm T18, toàn khách các tỉnh miền Bắc. Cậu em người bạn kể: Vợ chồng em từ Hà Nội muốn vào biển Sầm Sơn nghỉ cuối tuần, trong túi ít ra phải có 7 triệu đồng, còn vào đây thì cái gì cũng rẻ. Tiền khách sạn chỉ bằng một nửa so với các nơi; hải sản thì tươi, ngon và rẻ…

Một chị bạn từ thành phố Hồ Chí Minh ra Đà Nẵng, đi tắm biển vào sáng sớm, gửi xe máy và tắm nước ngọt ở một nhà khách tại khu vực biển Mỹ Khê. Chị rất ngạc nhiên khi được vợ chồng người giữ xe mời uống trà mạn “cho ấm bụng” và được sử dụng cả... váy tai mà chỉ mất 5.000 đồng!

Bạn tôi từ Hà Nội vào, đi taxi ở Đà Nẵng cứ sợ tài xế sẽ chạy loạn xạ để tính tiền. Vậy mà anh ngạc nhiên khi thấy người lái taxi giải thích đi đường nào gần hơn, đi đường nào xa hơn. Đi mua chả bò, nem tré ở chợ Hàn, bạn tôi đặt trước tiền để sáng mai người ta mang đến tận khách sạn cho kịp chuyến bay. Bạn tôi đã ngạc nhiên khi cô bán hàng từ chối tiền đặt trước: “Anh lo gì, sáng mai 5 giờ em mang tới rồi lấy tiền luôn một thể!”. Bạn tôi thấy lạ lắm!

Một chị bạn đi xa Đà Nẵng lâu ngày trở về kể: “Bún bò Đà Nẵng, bún cá Đà Nẵng chắc là ngon nhất cả nước quá. Tui bị cholesterol, bác sĩ khuyên ít ăn mỡ, vậy mà sà vô mấy quán bún thì cứ muốn “chơi” thêm tô nữa!”. Ăn sáng xong, chị lại sang Bãi Bụt thăm bảo tàng gốm cổ ngàn năm, các hiện vật làng nghề và nghệ thuật tư nhân Đồng Đình, rồi đi vãng cảnh chùa Linh Ứng có tượng Phật Quan Thế Âm cao nhất Đông Dương. Đi hết ngày, chị lại tiếc vì chưa lên đỉnh Sơn Trà thăm cây đa ngàn tuổi…

Một người bạn từ Mỹ về muốn mua một tượng Phật Bà ở làng nghề đá Non Nước, một nghệ nhân tên tuổi ở đây đã đóng thùng và đưa ra tận sân bay mà không tính phí vận chuyển, còn mất cả giờ ngồi kể về lịch sử 400 năm làng nghề của mình như một niềm hãnh diện!...

Chỉ chừng ấy thôi về cảnh - người và ẩm thực, Đà Nẵng xứng đáng để các hãng lữ hành không bỏ qua.

TRƯƠNG ĐIỆN THẮNG

;
.
.
.
.
.