Giận mất khôn

.

Chỉ vì không thể nuốt cơn tức giận vào lòng, V.B.Th (SN 1999, quê huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam) đã gây thương tích cho người khác và tự đánh đổi tuổi thanh xuân sau song sắt trại giam.

Bị dẫn giải vào pháp đình, thấy người mẹ neo đơn đứng cạnh cánh cửa, V.B.Th đưa ánh mắt hối hận ngước nhìn. Phiên tòa diễn ra, Th. cúi mặt trả lời lí nhí các câu hỏi của hội đồng xét xử. Bị chủ tọa nhắc nhở, Th. mới thuật lại rõ ràng hành vi phạm pháp của mình. Theo Th. do bị bạn đánh và có lời lẽ xúc phạm nên bị cáo mới hành động dại dột... Thấy cuộc sống ở quê không mấy khấm khá, Th. quyết định ra Đà Nẵng mưu sinh. Th. xin vào quán P.Đ nằm trên đường Trịnh Công Sơn (quận Hải Châu) làm phụ bếp. Dù vất vả, phải thức khuya dậy sớm nhưng Th. có được “đồng vào, đồng ra”. Và rồi, chỉ vì phút nóng giận, không kiềm chế bản thân, Th. tự đưa chân đến cánh cửa trại giam… 

V.B.Th và N.N.M (SN 1999, trú thị xã Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam) là bạn bè. Giữa tháng 8-2023, phát hiện Th. nhắn tin với vợ mình nên M. ghen tuông. M. nhắn tin chửi Th. Tối 22-8, M. rủ N.K.T (SN 2006, trú tỉnh Quảng Nam) và hai người bạn khác ra Đà Nẵng tìm gặp Th. nói chuyện. Khoảng 1 giờ 30 ngày
23-8, cả nhóm đến quán P.Đ thì thấy Th. đang dọn dẹp. M. đi đến đấm hai cái vào mặt Th. Bị đánh, Th. nói M. ra bàn phía trước quán ngồi nói chuyện. Tại đây, M. chửi và hù dọa đánh Th. vì đã nhắn tin cho vợ của mình. Sau đó, Th. đứng dậy vào trong quán để đi vệ sinh. Khi đi ra, Th. nghe M. nói xấu mình với cả nhóm. Nghe vậy, Th. tức giận vào kho hàng của quán lấy cây rựa đi ra chém vào đầu, tay, chân M.; đồng thời chém vào đầu, vai, tay N.K.T. Kết quả giám định, N.N.M bị thương tật với tỷ lệ 19%, còn N.K.T bị thương tật với tỷ lệ 40%.

Ngồi ở hàng ghế dự khán, nghe đứa con duy nhất của mình trình bày lại toàn bộ quá trình phạm tội, bà N.T.H (SN 1965) bật khóc. Bà khóc vì nhiều lý do, nhưng có lẽ điều khiến bà đau khổ nhất là không thể uốn nắn, giáo dục đứa con nên người theo những gì đã hứa với người chồng đã khuất, để rồi giờ đây căn nhà vốn dĩ đang trống vắng càng trống vắng hơn… Chỉ vì không thể trút bỏ được cơn tức giận, Th. đã gây nên hậu quả đáng tiếc, bản thân phải ôm hận suốt đời. Lưng áo ướt đẫm mồ hôi, đôi bàn tay bối rối đan chặt vào nhau, Th. bày tỏ: “Bị cáo đã quá sai. Chỉ vì không thể nuốt cơn giận vào trong mà đánh mất tương tai, gây đau thương cho bị hại và đem sự buồn khổ đến với mẹ. Bị cáo rất hối hận về hành vi của mình, mong hội đồng xét xử xem xét cho bị cáo một cơ hội sớm trở về để khắc phục hậu quả và có điều kiện chăm lo cho người mẹ neo đơn”.

Hội đồng xét xử nhận định, hành vi của bị cáo Th. rất nghiêm trọng, trực tiếp xâm phạm đến thân thể, tính mạng người khác, gây mất trật tự, trị an trên địa bàn. Mặc dù bị cáo thành khẩn khai báo, ăn năn hối cải, được phía bị hại xin giảm nhẹ hình phạt nhưng cần có một mức án nghiêm minh, tương xứng với hành vi bị cáo gây ra và để phòng ngừa, giáo dục chung... Vậy là, chỉ vì phút háo thắng, Th. đã phải đánh đổi 15 năm thanh xuân sau cánh cửa trại giam.

TRÍ DŨNG

;
;
.
.
.
.
.