Loa kèn gọi tháng tư sang

.

Những ngày đầu tháng tư, khi nàng xuân còn đang quyến luyến chưa nỡ rời đi và hạ ngấp nghé nhón những bước chân đầu tiên, tiết trời vẫn đang se se chút lạnh thì mùa loa kèn cũng xôn xao về…

Như một cái duyên định sẵn của tạo hóa, loa kèn với tháng tư trở thành một bộ đôi không thể tách rời. Chắc có lẽ bạn cũng sẽ như tôi thôi, sẽ ngỡ ngàng, xao xuyến khi một buổi sáng của ngày tháng tư trong veo bất chợt gặp sắc hoa loa kèn trắng muốt tinh khôi quen thuộc. Những nụ hoa còn e ấp trong búp lá xanh non, cúi đầu e lệ trên những quang gánh của các bà, các mẹ tảo tần.

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG
Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Đó cũng là điều đặc biệt tạo nên loài hoa kỳ lạ này về dáng dấp cũng như tên gọi. Thông thường các loài hoa khác sẽ vươn lên và bung nở, còn hoa loa kèn lại e ấp, rủ xuống làm duyên, làm dáng. Những nụ loa kèn làm người ta chợt liên tưởng đến những cô thiếu nữ mười sáu e thẹn, bên tà áo trắng dưới hàng cây nơi góc sân trường. Tuổi mười sáu là lứa tuổi đầy mộng mơ và cũng đầy hoài bão, khát khao… Loa kèn đại diện cho một lứa tuổi tràn ngập sức sống và tươi đẹp!

Truyền thuyết xưa nhắc lại, đóa loa kèn đã hồi sinh từ giọt nước mắt của nàng Eva xinh đẹp khi nàng bước chân rời khỏi vườn địa đàng, nên hoa loa kèn cứ rưng rưng niềm nhớ, trong miên man chờ đợi và dịu hiền đến như vậy. Loài hoa tượng trưng cho tình yêu, lòng chung thủy và sự bao dung, cao thượng.

Mối tình đầu của tôi đã trôi trong dĩ vãng nhưng hình bóng người thương thì vẫn còn in đậm trong trái tim bé nhỏ. Cũng một chiều tháng tư nắng vàng hươm như mật rót, hương loa kèn thoang thoảng, người đã rời xa tôi không một lời từ biệt. Tôi như nàng Eva năm xưa, như cánh loa kèn mỏng manh đợi chờ, thương nhớ khôn nguôi…

Mẹ tôi là một người phụ nữ yêu hoa, gắn bó với hoa trên hai mươi năm có lẻ. Mẹ rong ruổi khắp ngõ ngách phố xá với mẹt hoa của mình. Mỗi tháng tư sang, mẹt hoa của mẹ lại ngập tràn loa kèn. Mẹ nâng niu hoa như nâng niu những đứa con của mình, sắp xếp từng bông, bọc giấy báo cẩn thận.

Khi rời quê lên phố học tập tôi có một thời gian dài ở với mẹ, cùng mẹ chuẩn bị những bông hoa ra phố. Đó là những tháng ngày khổ cực của hai mẹ con nhưng cũng là tháng ngày bình yên hạnh phúc nhất. Những gánh hoa đã nuôi giấc mơ phố thị của tôi, của mẹ với bao lấp lánh tảo tần, với hương hoa trong trẻo. Cũng nhờ những gánh hoa tôi bây giờ đã có thể vững bước tự tin trên con đường đời mình đi.

Phố chất chứa bao nỗi niềm lắm xô bồ, lắm bon chen, đất chật người đông, ồn ào và náo nhiệt nên dường như lúc nào cũng thấy vội vã. Nhưng cũng có lúc phố thật dịu dàng, đằm thắm, hiền lành-đó là lúc mùa hoa loa kèn ghé sang.

Hoa loa kèn làm bừng sáng khu phố, làm lòng người dịu lại, bước chân cũng thôi vội vàng mà chậm rãi, dừng lại bên gánh hoa mà hít hà hương thơm trong mát. Chỗ ngồi quán cà-phê, phòng làm việc… đều thấp thoáng bóng dáng những cụm loa kèn rung rinh, e lệ. Mỗi lần mệt mỏi tôi lại nương về ký ức tháng tư, với những bông loa kèn bình dị. Lúc ấy trái tim như được thổi hồn thêm an nhiên và lòng thì thanh thản, nhẹ nhõm sau chuỗi ngày lo toan, mỏi mệt.   

Tháng tư năm nay lại về, mùa hoa kèn lại khoe sắc nhưng tôi lại đang ở xứ sở không có bóng dáng của loài hoa loa kèn. Bao nỗi nhớ trong hương thơm ấm nồng lại dội về, trỗi dậy trong lồng ngực. Thời gian ơi, tôi muốn được trở lại! Phố ngày xưa ơi, tôi muốn được trở về, để ôm ấp tháng tư dịu ngọt, ôm ấp những ký ức và những tảo tần của mẹ ngày xưa.

Tăng Hoàng Phi
 

;
;
.
.
.
.
.