Ngày 11-3-2014 trên đường từ Vũng Tàu lên Đà Lạt, nhà báo, nhà thơ Lưu Trọng Phú đột ngột từ trần để lại bao tiếc thương cho gia đình, bạn bè, đồng nghiệp.
Lưu Trọng Phú sinh ngày 15-5-1957, quê quán xã Hạ Trạch, huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình, sống và làm việc tại tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu. Là hội viên Hội Nhà báo Việt Nam, Trưởng ban Biên tập báo Vũng Tàu Chủ nhật và báo Bà Rịa-Vũng Tàu điện tử.
Bên cạnh làm báo, Lưu Trọng Phú dành nhiều tâm huyết cho thơ, đến nay anh đã xuất bản 3 tập thơ: Lửa lòng, Nhịp thời gian, Miền nhớ… là Ủy viên Ban Chấp hành Hội VHNT tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu.
Chúng tôi trân trọng giới thiệu chùm thơ của nhà báo, nhà thơ Lưu Trọng Phú như một lời tiễn biệt một đồng nghiệp thân thương.
(Nguyễn Nho Khiêm giới thiệu)
Bến đỗ
Anh không là Đông Gioăng
Hùng hục bước vào đời em rồi ra đi vội vã
Anh không là kẻ lặng lẽ đứng nhìn
Để mặc con thuyền cô đơn tìm gió lại ra khơi.
Anh không muốn nói yêu em bằng chót lưỡi đầu môi
Khi em đến với anh không một điều toan tính
Con tim xao động
Những dối trá lọc lừa sao có chỗ trú chân.
Anh đọc được trong đôi mắt em
Có nỗi buồn của những ngày đảo điên sóng gió
Anh đọc được trong đôi mắt em
Có nỗi khát khao được yêu thương che chở
Anh đọc được trong đôi mắt em
Có khoảng trời xanh con chim vút lên líu lo ca hót
Chốn bình yên
Và như thế
Anh hiểu mình sẽ phải sống ra sao
Khi em chọn anh làm bờ vai trước cuộc đời nghiệt ngã
Và như thế
Anh hiểu mình sẽ phải làm gì
Để em không phải ngậm ngùi đến và lại về ngay sau núi…
Trái tim mách bảo
Anh là bến đỗ đời em.
Khắc khoải mưa
Mưa khắc khoải
Lướt thướt rớt trên đám cỏ xanh rì ẩm ướt
Còn giọt nào cho ngày nắng hanh hao?...
Còn giọt nào cho cuộc tình đã thành dĩ vãng
Dĩ vãng cũng quoắt quay, cũng trở gió một ngày
Để mưa lại khắc khoải rớt
Trên áo em mỏng manh để lòng anh tím tái.
Trái tim bao độ nóng
Làm sao đốt cháy một ngày mưa?…
Nỗi nhớ ngàn xanh
Ta là người quá nửa đời sống nơi biển mặn. Chốn rừng xanh cũng có lúc dừng chân. Ta mải mê đi tìm cánh nhạn hồng. Chợt sáng nay thấy mây ngàn xuống biển.
Ta thảng thốt nghe tim mình thổn thức. Con tim chai chợt đập nhịp liền hồi. Một chút gì lạ lẫm chơi vơi. Một chút gì lắng sâu nơi tâm khảm.
Một Long Sơn hồng tươi sắc nắng. Một Hồ Mây róc rách giữa đại ngàn. Ta nhận ra tri kỷ của đời mình. Khúc sông quê để lòng ta da diết.
Dẫu vẫn biết thời gian như bóng câu qua cửa sổ. Người chợt đến chợt đi chưa nhận rõ hình hài. Để trong ta khắc khoải nỗi mong chờ. Phút gặp mặt màu chia phôi đã hiện.
Cây xanh ơi! Ngàn xanh ơi! Gió vẫn nói lời hẹn thề với biển. Mà sao ta cứ đau đáu đợi chờ. Chẳng là mơ, chẳng là thơ. Hiện thực đấy, để ta cháy lòng về nơi Ngàn xanh ngút ngát…
Đi biển
Đi biển hiểu thế nào là sóng
Không vỗ bờ, sóng ập thẳng vào boong
Anh nuôi cả ôm xoong cơm nóng bỏng
Cơm đổ rồi còn gì để lính ăn?
Đi biển hiểu thế nào là sóng
Đang mạn bên này chợt đã mạn bên kia
Giường ghế quay cuồng, nôn thốc nôn tháo
Mắt vẫn sáng ngời phía trước dõi trông.
Đi biển hiểu thế nào là sóng
Tàu là nhà biển là quê hương
Súng chắc trong tay chung cùng đồng đội
Giữ biển trời này, sóng lại lặng yên!
Vậy là
Vậy là người ấy và tôi
Vậy là môi đã trao môi ngọt ngào
Vậy là hạnh phúc dâng trào
Vậy là suối mát tưới vào khốc khô.
Vậy mà cứ ngỡ là mơ
Vậy mà vẫn cứ bất ngờ khó tin
Để rồi có phút lặng thinh
Con tim rạo rực rung rinh rộn ràng.
Ngày vui sao chỉ tày gang
Người về. Ta kẻ bên đàng ngóng trông…
LƯU TRỌNG PHÚ