Nhà thơ Trần Từ Duy từ trần lúc 9 giờ 55 ngày 28-10-2015 (nhằm ngày 16-9 Ất Mùi), hưởng dương 57 tuổi, tại TP. Hồ Chí Minh. Tên thật của ông là Trần Văn Lĩnh, sinh ngày 23-3-1958 tại huyện Duy Xuyên, Quảng Nam.
Nhiều người biết đến nhà thơ Trần Từ Duy qua bút danh Đông Ki-Rét và Giáo sư tiến… tới hệ tại chức ký ở các tiểu phẩm trào phúng trên báo Tuổi Trẻ Cười từ thập kỷ 90 của thế kỷ trước. Nhưng trong giới văn nghệ sĩ, ông nổi tiếng là một nhà thơ. Tập thơ đầu tay mang tên Kẻ đa tình.
Giữa vô thường này có gì là không dễ đâu, tất cả đều cứ đến và cứ đi thật lạ lùng. Nhà thơ Trần Từ Duy đã đến giữa cuộc đời dâu bể và anh ra đi lặng thầm trong nỗi tiếc thương mà mấy ai ngờ khi cuộc chơi ấy chưa tàn:
Đâu dễ gì coi như
Đời ta không có mặt
Có dễ gì coi như
Mọi điều không có thật
(Đâu dễ gì coi như)
“Kẻ đa tình” ấy đã về với cõi vĩnh hằng. Anh đã từng trọ giữa hồn người, từng yêu, từng đau đớn, dày vò với thơ, với nỗi niềm chan chứa:
Mai người đi chớ có run chân
Đường dâu bể biết bao giờ gặp gỡ
Người có sẵn cho hồn tôi ở trọ
Trăm năm trong hồn người không?
(Tiễn người)
Câu hỏi đó Trần Từ Duy đã mang theo suốt đời mình suốt gần 60 năm. Và bây giờ “Câu hỏi buồn, buồn hơn lá úa/ Câu hỏi buồn hơn câu thơ” kia của anh sẽ có cách giãi bày bằng một thứ ngôn ngữ khác, ngoài thơ!
(Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh chọn và giới thiệu)
Chúa nhật
Ngày chúa nhật
Bầy chim sẻ ngạc nhiên vì anh có mặt
Trong căn nhà của anh
Trong căn nhà của anh
Chiếc đồng hồ ngạc nhiên vì anh dậy sớm
Và lần đầu tiên anh quan tâm đến tiếng tích tắc
Tiếng tích tắc chậm và buồn làm sao!
Nhanh và buồn làm sao!
Tiếng đập trái tim anh trong ngày chúa nhật
Ngày của Chúa nghỉ ngơi
Còn anh thì bận rộn
Với nỗi nhớ kinh hồn về em
Một cặp tình nhân ngang qua nhà anh
Bầy chim sẻ trong sân vẫn thản nhiên chi chít
Chúng bận cãi vã về anh
Một gã điên đang ngồi như chết
Chúng đâu biết là anh đang bận rộn
Nhớ kinh hồn
Tiếng tích tắc chậm làm sao
Ngày chúa nhật như một con rùa
Con rùa kéo anh đi
Trong mùi hương của em
Trong mái tóc mà em vừa cắt ngắn
Tích tắc, tích tắc
Chậm và buồn làm sao
Nhanh và buồn làm sao
Ngày Chúa nghỉ ngơi
Còn anh thì bận rộn
Kinh hồn một nỗi nhớ về em.
Mùi hương ngày cũ
Ta từ bữa ấy đến giờ
Mùi hương ngày cũ cứ thơ thẩn về
Hồn ăn cháo lú bùa mê
Thấy say trong tỉnh thấy về trong đi
Thấy tình võng lọng vu quy
Dấu chân người cũ xanh rì cỏ lên
Tay buồn làm liếp cùng phên
Che mình không chật nỗi mênh mông buồn
Điếng người giữa ánh trăng suông
Lại nghe chớp bể mưa nguồn lặng căm
Trốn mình vào chỗ xa xăm
Mùi hương ngày cũ như gần gũi hơn
Hỏi người có nhớ ta không?
Hỏi người có nhớ ta không hở người?
Tiễn người
Mai người đi có giận gì tôi
Có hờn gì tôi xin người hãy nói
Mai người đi còn ai để hỏi
Sao mắt người buồn
và tay người buông
Mai người đi chốn cũ mình tôi
Nằm lục lạo trong đầu bao kỷ niệm
Và thèm được tay người như cái kén
Tôi loài sâu không hóa thân
Mai người đi chớ có run chân
Đường dâu bể biết bao giờ gặp gỡ
Người có sẵn cho hồn tôi ở trọ
Trăm năm trong hồn người không?
Người đi chắc chuyến đò đông
Không theo tiễn người cuối bến
Tôi sợ mình mang cơn bão đến
Chao đời người trên mặt sông
Mai tôi biết trời sẽ sang đông
Dù đang giữa hạ
Xin trời đất cho người nơi xứ lạ
Một mùa vui ý người
Trần Từ Duy