.

Thơ

.

Ngày đã qua và mùa sắp hết, ai chẳng muốn tỏ bày cảm xúc buồn vui của mình khi hoàng hôn vừa nhạt. Có khi ngỡ như không nói gì, cứ đứng nhìn trời lặng lẽ thấp dần, nghe thời gian trôi là lượt: Bên phố cổ thêu thùa /sương nhạt/Thời gian trôi là lượt/rêu phong. Có khi ngỡ tình yêu của mình như là sợi khói mơ hồ giấu trong túi áo, thầm yêu như ngọn gió, thế mà nào ngờ ai cũng hay tình “Như là/ sợi khói/ Chẳng cầm được trên tay/ Đã giấu trong túi áo/ Rứa mà/ ai cũng hay!”.  Một bạn thơ trẻ, Đỗ Hoàng Tâm thì ngỡ đánh “rơi nụ hôn dài giữa lòng phố vắng, cứ ngỡ đông tàn là để chờ mong”. Còn cô giáo Sương Thu thì lại chờ mong cách khác: “Vòng tay gầy mong đợi/ Tím màu chiều dịu vợi”…

Tất cả những vui buồn lắng đọng, ẩn chứa, tràn ngập trong tâm hồn con người và họ đang chờ mong tia nắng ấm lúc sang mùa!

(Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh chọn và giới thiệu)

Vạt nắng qua đèo

Lòng chị buồn khi nắng qua đèo
                                             (Quang Dũng)

Quả đồi bật sáng
Tôi đứng bên này dốc nhìn ra xa hút
Bên kia dốc bóng sáng nhòa nhòa không rõ
Rạng đông!
Dưới chân ghềnh đá nước xanh trong vắt
Bao phủ bởi những bụi cây mọc hoang
Những con sóng liên tục đổ dồn vào ghềnh
Và dạt xa ra khơi
Ngoài tít tắp
Dạt xa... ngoài cơn mê
Có tiếng thác đổ ào ào bất tận
Đâu trong rừng sâu vọng lại
Kìa, con chim chèo bẻo đậu trên nhánh măng vòi
Giọng lảnh cha, lảnh chảnh...
Con đường đèo, ôi con đường đèo
Cheo leo, khúc khuỷu
Ánh nắng đang nhuộm dần con đèo
Một bên thì bừng sáng
Bên kia còn trong bóng tối nhờ nhờ
Con chim gì cất cánh vụt bay lên  
Bóng chao nghiêng qua đèo
Thoáng chốc, cắt cánh về phía cuối đèo...
Dững dưng, im lặng
Nắng rưng rưng tràn ngập đường đèo
Hoa chuối đỏ rưng rưng...
Lòng tôi cũng rưng rưng...
theo vạt nắng.

XUÂN THAO

Sợi khói mong manh

Mong manh
như sợi khói
Chẳng cầm được trên tay
Đã giấu đi nỗi nhớ
Thế mà
ai cũng hay
Lòng
hương bưởi
hương cau
Gởi tình
theo ngọn gió
Lênh đênh hoài đi nhé
Yêu chi
cực lòng nhau
Chông chênh
là nỗi nhớ
Tình như
giọt sương mai
Ai về
qua chốn cũ
Khơi chút tàn tro bay
Tình như là
sợi khói
Chẳng cầm được trên tay
Đã giấu trong túi áo
Rứa mà
ai cũng hay.

Nguyễn Văn Gia

Mùa của riêng mình

Gỡ tờ lịch
cuối cùng của mùa đông
Mùa xuân bắt đầu bằng cơn mưa tầm tã
Con chữ thức dậy nhấc mình qua thềm cửa
Đêm gọi ngày trút xuống
giọt phôi pha

Có một nỗi niềm
chừng như rất lạ
Lại rất quen ngỡ bóng người tình
Mùa vừa qua đâu của riêng mình
Mà như thể đợi ta về
nuốt chửng

Cơn gió oằn mình
tiễn chiều trôi lững thững
Vụng trộm với heo may giấc ngủ say nồng
Rơi nụ hôn dài giữa lòng phố vắng
Cứ ngỡ đông tàn là để chờ mong...

Đỗ Hoàng Tâm

Bằng lăng tím

Như tím cả con đường
Như biếc từ trong sương
Suốt mùa hoa chúm chím
Ngõ nhà em tim tím

Những bàn tay bằng lăng
Khôi nguyên và lẽ lặng
Như tím cả con đường
Những vòm hoa vấn vương

Nơi này em trao anh
Đâu chỉ là mong manh
Vòng tay gầy mong đợi
Tím màu chiều dịu vợi

Ta đến từ hai nơi
Từ phôi thai kiếp trước
Từ câu thề hẹn ước
Cột buộc em và anh

Dưới vòm bằng lăng xanh
Cõi thiên thai
                              bừng tím!

Sương Thu

Phù dung

Ngày đã qua
và mùa cũng hết
Còn lại
những điều chưa nói của mình
Ấy là khi hoàng hôn vừa nhạt
Người vời vợi lần đi

Có những lúc không ai bảo gì
Cứ vậy đứng nhìn trời
lặng bặt
Bên phố cổ thêu thùa
sương nhạt
Thời gian trôi là lượt
rêu phong

Ta chạm vào một đóa phù dung rất khẽ
cơ hồ mộng mị
Chiều huyễn hoặc hương trôi
nhè nhẹ
Rụng ngoài hiên
từng giọt mưa mềm

Rồi một ngày
bên phố người thưa
Ta ngồi nhặt vài câu thơ lặng lẽ
Vai ai gầy cứ về theo phía ấy
Với hoàng hôn rụng vỡ
đóa phù dung

Trần Trình Lãm

;
.
.
.
.
.