.

Thơ

.

VŨ TRỌNG QUANG

Sinh năm 1951

Quê quán: Tam Kỳ, Quảng Nam; hiện sống ở TP. Hồ Chí Minh .

Không ít người đọc thơ hiện nay chán ghét sự cũ kỹ, sáo mòn đến vô cảm của thơ, họ khao khát cái mới, đi tìm sự đổi thay làm phong phú thi đàn, điều đó cũng có nghĩa là họ muốn làm phong phú hơn tâm hồn con người thời đại. Sự xuất hiện những giọng điệu mới lạ như một nhu cầu khẩn thiết đối với thơ. Điều này có thể mang lại cho họ niềm vui, nỗi buồn, hy vọng và cả thất vọng. Vũ Trọng Quang là nhà thơ cao niên nhưng ông là một trong những người đồng hành, đã và đang tiếp cận với xu hướng cách tân thơ ca hiện nay.

(Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh chọn và giới thiệu)

Tôi tìm tôi
                                   
Tôi cởi áo ngồi lại trên cầu
 thức giấc mơ người xa lạ
 làng tôi nước dâng lên từ thế kỷ
 chiếc xe bò đâu rồi cho cái vẫy tay
con đường mòn mất hút cho lần trở lại
nụ cười trẻ nhỏ tắm ở chân cầu ngày ấy của tôi
nụ cười mẹ nhòe thiếu nữ
ánh mắt mẹ thời chiến tranh xa bố
Tôi tìm tôi nơi gương sông mù mờ khuôn mặt
quả bóng ném từ sân phơi lúa tới chỗ tôi ngồi
va đôi chân trần lem lấm

Có kẻ ném đá lên những toa tàu
vang tới tiếng chuông từ giáo đường loang lổ
mất dấu ngôi nhà để nói lời ra đi
chuyển động giao mùa băng rất nhanh
ánh chớp lóa mắt nhìn ga lẻ

Tôi đang bước xuống chạm hôm qua trước mặt.

Thiếu nữ và gương soi

Thiếu nữ và hoa xuân là hai giá trị
hương thơm không tỏa phía trong gương
mặt phẳng vô vàn cảm tạ

Thiếu nữ và hoa xuân là hai người
cùng lời ủ rũ
mưa nhòe soi bóng không bóng
gương còn buồn hơn
gương tự vỡ

Dán lên những chỗ nứt rạn
dung nhan bàng hoàng lập thể
rơi tự do đóa hoa

Bên tê sông

Thần kinh thoáng gặp lặng thinh
Xuống ga quá khứ chạm mình bước lên
Quẩn quanh ai biết ai tìm
Hôm nay chợt thấy đắm chìm hôm xưa
 
Cung đình sen nở ngẩn ngơ
Bóng người thôn nữ như vừa qua đây
Tràng Tiền đứng đợi hôm mai
Tiếng chuông vẫy gọi bờ vai tê tề
 
Tóc dài bước nhỏ tay che
Cận kề dang dở lê thê nẻo về
Môi toan chung một hương quê
Thề chưa hẹn hẹn chưa thề lứa đôi.

Tiếc

Nếu tay không lỡ cầm tay
tay trong tay nắm
tiếc
ngày tay buông
tiễn đưa chừng giữa đoạn đường
mỗi nhau gieo mở vui buồn về sau

Nếu môi không ghé hôn đầu
môi trong môi đỏ
tiếc
màu môi xa
chặt ôm là chỗ rời ra
giữa nụ hôn mọc nụ hoa rầu rầu

Nếu đêm không đến tìm nhau
đêm trong đêm chạm
tiếc
sâu đêm vùi
vẫy tay xin giữ nụ cười
nửa này bản thảo của người nửa kia.

VŨ TRỌNG QUANG

;
.
.
.
.
.