.

Thơ

.

Thời gian luôn là giấc mơ đẹp, đầy ắp ký ức và hoài niệm. Một lần ngồi vá áo ở Trường Sa, Nguyễn Hưng Hải xuất thần với cảm xúc đồng đội rất thơ: “Tôi ngồi vá lạ vào quen lần đầu”. Còn bạn thơ trẻ Phan Nam thì thương hoài ngày tháng cũ, cứ ngắm nhìn “ngàn cánh hoa khắc sâu vào đất mẹ/ hỏi thời gian có cách nào xóa nhòa”. Trở về với ngày xưa đôi khi “thời gian như con trẻ”, dẫu “húp cái nghèo vẫn cười ngây thơ/ lũ qua rồi trắng cả cơn mơ”. Thời gian là vậy, mãi là người bạn đời tri âm với bao nhiêu buồn vui hoài niệm của đời người: “Ta đi như là chạy/ Tay vẫn cầm tay nhau/ Ta yêu như là thở/ Biết đời cần có nhau”...

Mùa sưa bay

Lồng ngực rung rinh những điều được mất
Sáng nay hàng trăm đôi mắt nhìn ai trong vắt
Chỉ xin một lần hôn nhẹ môi em
Dòng sông thôi ướt mềm.

Và bến xưa góc cũ nhuộm thắm sưa vàng
Ngày thì rộng tháng thì dài
Giấc mộng thoáng qua có còn đọng lại
Mùa sưa, em.

Chiếc áo chưa kịp khâu
Bàn tay vội quét đi màu hoa trinh nguyên khao khát
Bài toán chưa có lời giải
Người vội về đâu.

Về đâu người ơi
Sưa vàng mấy độ
Đi qua bến đời người
Những cuộc hẹn trăm năm...

PHAN NAM

Trắng cơn mơ

người nông dân gặt niềm hy vọng còn sót lại trên cánh đồng
ngày như khối lập phương trắng đều sáu mặt
hạt mồ hôi mẩy trên từng bông lúa lép
bặm môi vung liềm cắt đôi cơn lũ
đỏ mắt tìm không thấy hạt phù sa

dạ dày réo ầm như cơn lũ hôm qua
quẹt bùn lem buông tiếng thở dài chết lặng
đồng ngập mặn
mắt người ngập mặn
hạt phèn chua
chua xót cả một đời

ngửa mặt kêu trời
cao xanh có thấu
xót lũ trẻ lội trong xì xụp cháo
húp cái nghèo vẫn cười ngây thơ
lũ qua rồi trắng cả cơn mơ

Tâm Giao

Vá áo ở Trường Sa

Không em, áo buột đường tà
Tôi ngồi tôi vá Trường Sa cho mình
Vá từ cái thuở tân binh
Trường Sa bạn cũng như mình ngồi khâu

Thời gian như sợi chỉ mầu
Tìm đâu chỉ trắng cho màu trắng đây
Mũi xuống biển, mũi lên mây
Vụng chèo khéo chống từ ngày quen em

Áo thì trắng, chỉ thì đen
Toàn trai tráng cả ai thèm để tâm
Chỉ thương tấm áo đem ngâm
Ngại khi về phép em cầm lên xem

Áo thì trắng, chỉ thì đen
Tôi ngồi vá lạ vào quen lần đầu
Áo dù có trắng đến đâu
Cũng không trắng được như màu áo em

Chỉ dù đen thật là đen
Cũng không đen giống tóc em mượt mà
Còn may chỉ buột đường tà
Không em mà vẫn như là có em
Áo thì trắng, chỉ thì đen
Vá lành vào rách cho em khen lành…

Nguyễn Hưng Hải

;
.
.
.
.
.