.

Trang thơ kỷ niệm 34 năm Ngày Giải phóng hoàn toàn miền Nam (30-4)

Tần Hoài Dạ Vũ

HÔM NAY VÀ MAI SAU

Sẽ rụng hết ưu tư cùng dĩ vãng
Hồn anh trổ đầy lá mới tin yêu
Em cũng vội mắt cười rơi giọt nắng
Tay hoa hồng nở mộng xuống môi anh
Với một chút buồn làm sương buổi sớm
Với lòng bao dung làm đất phù sa
Ta vun bón cho cây thanh bình lớn
Và vùi chôn kỷ niệm cũ tương tàn 
Anh sẽ dạy con biết yêu tiếng mẹ
Đem ca dao làm câu hát tỏ tình
Sẽ cày ruộng ươm tằm nuôi chí trẻ
Bên bếp hồng kể sự tích Rồng Tiên
Em nhớ dệt tấm lụa đào hy vọng
Để sau này may áo cưới cho con
Những chiều gió trên bờ đê nắng rụng
Áo con bay thơm mãi buổi hoàng hôn
Lòng em mát như con trăng vừa lớn
Vườn hồn anh mùi hoa bưởi rơi đầy
Đêm úp mặt trong tóc nàng hương cốm
Chúng ta sống yên lành như cỏ cây
Quê hương có đủ bốn mùa lễ lạc
Nơi phương đông biển nhân ái vỗ về
Nơi tay Trường Sơn trao tình ái quốc
Nơi con người vẫn mở cửa trái tim
Đời chúng ta bão giông nên đời con phải nắng
Thân thể chúng ta tật nguyền nên con phải đầy đủ chân tay 
Ôi kỳ diệu là đất trời giải phóng
Tháng Ba cười trong mắt ánh sao bay.
Đà Nẵng, mùa xuân năm 1975
 
T.H.D.V

Nguyễn Đông Nhật

ĐỐI  CẢNH

Những năm tháng ở rừng để lại trong tôi
nhiều ánh sáng và bóng tối.

*              
Chúng tôi nương theo đêm mà đi.
Ánh sáng bừng lên. Và bóng tối.
Nhưng bóng tối căm ghét chúng tôi
bóng tối ở trên cao những đèn pha cực sáng.

Bóng tối chao theo nhịp võng.
Mặt trời là bàn chân rộp lên, đường còn xa.

Ánh sáng. Và bầy đom đóm
vẽ bóng tối thành cơn gió lửa.

*     
Tôi và bạn thường nhớ nhung một góc phố sáng ánh đèn
và giữ đến đau giữa ngực
bóng tối dưới chân những thành phố.

Mặt trăng giữa hố lá tre
xanh đến lạ một khuôn mặt thân quen.
Tên người thương không sao gọi nổi.


Nỗi sợ của chúng tôi là mai kia
sẽ quên đi màu nắng đại ngàn
sẽ ngạt thở trước ánh phản quang lừa dối.


Khi những tiếng động đã lặng im
tấm màn nhung rủ kín
còn một thứ gì trong tôi như bóng tối lấp lánh.

Đấy là tán lim vàng nơi đôi mắt bạn
trước khi nhắm lại dưới cánh rừng.
Mùi hoa khế tan trong giếng nước nhà em.
Đấy là tiếng hát đàn em trên sân trường vắng.


Ngày tháng ở rừng ngày tháng hôm nay
cho tôi bình tĩnh nhận ra
Bóng Tối
và Ánh Sáng.

1974-1984
N.Đ.N

Lê Minh Quốc

ĐỊNH NGHĨA VỀ ĐẤT NƯỚC

Đất nước
có thể đó là một chú dế mèn
gọi mùa thu về chập chờn ngoài cửa lớp
là trái bồ kết để em gội tóc
thơm hoài trong hơi thở buổi tự tình
Có thể là một sáng bình minh
chú gà gáy chùng chình trong gió sớm
đường đi học có cu cườm và bướm
cũng bay theo ấm áp mặt trời lên

Đất nước là cây cỏ không tên
những Vô Danh đối đầu cùng giông bão
chân lấm tay bùn làm ra lúa gạo
là đêm trăng bên cái giếng đầu làng
em khua gàu làm vỡ ánh trăng tan
năm ấy tôi mới vừa mười bảy tuổi
sáng đầu thu trước sân nhà rụng đầy hoa bưởi
tôi đưa tay hứng lấy mối tình đầu

Đất nước là hình ảnh con trâu
đi trước cái cày, trước cha, trước mẹ
là bài đồng dao “con chim se sẻ
nó đẻ mái tranh, tôi ném hòn sành”
là con Rồng cháu Tiên, là gương vỡ lại lành
là thần thoại nhổ tre mà đuổi giặc
năm kháng chiến cha tôi cầm tầm vông nhọn hoắt
đánh giặc một đời chưa hết tuổi con trai

Đất nước là cái cối, cái chày
“đêm khuya giã gạo có mày có tao”
hằng ngày mẹ tôi bỏm bẻm nhai trầu
thường bắt đầu từ câu “ngày xưa, ngày xửa...”
em lớn lên có ước mơ trở thành công chúa
giống hệt cô Tấm trong trái thị vàng?
còn tôi khi mùa thu thổi gió heo may sang
tỏ tình nhờ hoa ngâu, hoa lý


Đất nước là sự tích trầu cau chung thủy
là truyện Trạng Quỳnh, Xiển Bột của nhân dân
không sống chung với bạo chúa nịnh thần
“kiến nghĩa bất vi vô dõng dã”
có khi giữa sương mù xứ lạ
tuyết bay buốt theo thân phận dặm trường
đất nước là bìa thư với hình ảnh thân thương
có địa danh Mõ Cày, Cần Thơ, Đà Nẵng...
đất nước là con tem với tình sâu nghĩa nặng
thầm nhắc người đi đừng quên cội quên nguồn

Đất nước quanh tôi với tất cả bình thường
là bún bò Huế, là tô mì Quảng
là phở, là cá lóc canh chua hoặc trái xoài, trái nhãn...
cưu mang tôi khôn lớn từng ngày
đất nước là hình ảnh khẩu súng quàng vai
đứng trang nghiêm trước sơn hà xã tắc
là câu đánh vần lúc bắt đầu đi học
là ngôi trường làng mái ngói rêu phong

Sáng hôm nay chim sáo đã sổ lồng
một miếng trầu cau cũng nên duyên nợ
đất nước là tình chồng nghĩa vợ
muối mặn gừng cay, tối lửa tắt đèn
là “Tháp Mười đẹp nhất hoa sen”
là suối, là sông, là rừng, là phố
là tất cả những gì tôi đang có
từ Nam Quan đến Mũi Cà Mau

Đất Nước Còn Tồn Tại Đến Ngàn Sau...

L.M.Q

;
.
.
.
.
.