.

Thơ Nguyễn Bảo Chân

Tình yêu

Đã bao lần em tự nhủ sẽ không đến với anh, cũng là bấy nhiêu lần em dừng chân trước khuôn cửa ấy. Đã bao lần em tự nhủ đó chỉ là những run rẩy mơ hồ, sao má em bừng cháy, và đôi mắt không biết im lặng của em cứ gọi tên anh.
Em vỡ ra từng mảnh nhỏ để chính những mảnh vỡ đó găm vào thịt da em nhức nhối quá chừng. Em xâu năm tháng đời ta làm chuỗi vòng ốc. Anh ở đầu này. Em ở đầu kia. Chỉ cần một nút thắt, là chúng ta bên nhau.
Kẻ đi trong hang tối chưa thể quen ngay với ánh mặt trời.
Nhưng chính bóng tối đã đưa em đến...
Em gõ cửa. Mình buộc vào nhau những nút thắt dịu dàng.
1991

Những chiếc gai mơ mộng
Về một bức tranh của em gái tôi- Nguyễn Hoàn Châu

Em vẽ bông hồng vàng
Bông hoa tươi rói vừa bước ra khỏi
khu vườn mười sáu tuổi
Cùng những chiếc gai mơ mộng
Những chiếc gai đâu tự biết
Chúng có thể làm ai đó nhói đau.
Nắng mỏng manh lau nước mắt cho đêm
Chưa kịp khô nỗi buồn trong vắt
Chị đã qua những chiều hôm dằng dặc
Tìm một ban mai chẳng hẹn bao giờ
Có thể là Tình yêu, có thể là Thù Hận
Có thể Những Chiếc Gai, có thể
Những Cánh Hoa…
Bông hồng vàng sáng giấc mơ em
Bừng đêm của chị
Những chiếc gai bướng bỉnh
Cào xước khung tranh chật hẹp
Thoát khỏi giới hạn sợ sệt
Để bênh vực nỗi buồn.
            8-2000

Chỉ một bông hoa nữa

Ban mai hờ hững chạm qua    những cánh hoa ngượng nghịu
Những bông cúc kim sót lại
từ giấc mơ
Chấp chới vết nụ hôn màu trắng.
Sao anh không nán cùng em thêm  
                một phút?
Hái cho em thêm một bông hoa
Chỉ một bông hoa nữa thôi…
Chỉ một bông hoa nữa thôi
Anh yêu ơi, anh vội đi đâu?
Nơi ấy mùa đông
Nơi ấy không em
Không lửa sưởi bàn tay anh ấm.
Hoa cúc kim phong phanh gió bấc
Vương trắng đêm sinh nhật
Những bông hoa lạnh cóng mất rồi
Chỉ một bông hoa nữa thôi.
Anh có biết
Em đã chờ suốt đời
Chỉ một bông hoa nữa
Em đếm tuổi mình bằng nỗi
khát khao bé nhỏ
Nỗi khát khao rơi vào quên lãng
của anh
Mà chẳng héo tàn.
            11-1994

Lời mẹ dặn

Chỉ mong ngày lớn khôn
con biết bằng lòng với vầng mặt trời
mẹ đã thắp cho con
sau cơn mưa ngày trước
Bàn tay bé bỏng này sẽ biết nấu cơm
sẽ đan áo ấm
cho người đàn ông con yêu.
Con đừng đánh rơi ánh mắt
đắm đuối của mình
xuống sông sâu
không vớt lên được đâu
chỉ toàn rong rêu tan nát
Nếu con đã chạy chân trần trên cát
thì đừng sợ lấm
hãy để cát an ủi bàn chân con
Đừng ngoái lại tiếc ngôi sao xa
lấp lánh như hạt kim cương
của chiếc nhẫn đính hôn huyền thoại
Làm sao con giữ
hạnh phúc mơ hồ
ai đó đã đánh rơi
đã vấp ngã
đã giấu vào bình minh
một ngôi sao Mai
giọt nước mắt cuối cùng.
Khi con tỉnh giấc
nắng sẽ lau khô nước mắt trên má con
Con biết tha thứ
cho người đàn ông nào làm con
đau khổ.
1995

Nhà giữa khoảng trời

Cầu thang bé xíu dông dốc
dẫn lên phòng áp mái
như lên cái tổ chim
ngôi nhà trên cây
khoảng trời chung chiêng
ở đó tôi thở
tôi nghĩ
tôi mơ
tôi nhớ
và tôi đã quên bao điều…
Cửa sổ mở ra nhìn thấy Cột Cờ
thấy đường Hoàng Diệu
nhiều nắng nhiều mưa
thấy những vòm xanh an ủi
cuốn sách ấm tay
tách trà vừa nguội
phía bên kia bàn
chiếc ghế trống không
những bức ảnh trắng đen trên tường
những âm bản khói sương
một thời xa lắc
tiếng vĩ cầm Joshua Bell trào sóng
căn phòng dâng cơn hồng thủy
thanh âm…
Ngôi nhà giữa khoảng trời
chung chiêng
như thể nó sẽ bay lên
giống quả khinh khí cầu
chẳng sợi dây nào níu giữ
bay qua những lục địa xôn xao
những đại dương bão tố
những sa mạc hoang vu
những bình nguyên yên ả…
bay đến kiệt sức
đến nổ tung
mà chẳng hề nuối tiếc
hạnh phúc hay đắng cay.
Nếu ngôi nhà giữa khoảng trời
biến mất
ở chỗ của nó
sẽ còn mây.
7-2010
N.B.C

;
.
.
.
.
.