.

Thơ

 

Vườn
(Tặng Ý Nhi)

Chị muốn trốn vào góc khuất
Nhưng nơi ấy ánh dương đương thắp
Những ngọn nến - những búp lá non…
Tôi đọc “Vườn” (*) của chị
Giờ đi trong vườn nhà tôi vườn nhà em
Bên lối nhỏ dẫn đến nơi góc khuất
Có kê tảng đá làm bàn khúc gỗ làm ghế
Cánh bông trang còn tươi bên bông úa héo
Con mèo tam thể rung râu trên bàn
Con chó nhỏ bới lá mục tìm dế
Có thể có cả “Người đàn bà ngồi đan” (**)
Chùng kéo cuộn len đo thời gian trên đôi que                         đan thành tấm áo
Có thể
Có thể Vườn - Vũ trụ thâm nghiêm
Có phải chị muốn trốn nơi góc khuất để tìm                 kiếm một điều gì khác ngoài vườn?
Như tôi viết tặng “Vườn” có nghĩa là tặng tác giả
của nó và còn ẩn chứa một người khác
Quả tôi tham lam…
V.N
(*), (**) “Vườn” và “Người đàn bà ngồi đan” là hai tập thơ của Ý Nhi.

Còn

Còn chiếc hài nàng tiên lẳng lơ núi Phủ
Còn nền nhà xưa cho thi nhân về nằm
Con ngựa bôn ba không phải ngựa chiến mà là ngựa thơ (*) ưa cỏ non những sườn đồi non
Còn kẹp những cuộc tình gái quê thị thành đâu đó?
Con ngựa đã về tàu cỏ vườn xưa và nằm
luôn trên nền nhà xưa đầu gối núi Gôi
chân rửa ao nhà trước khi ra đồng
đạp sang núi Phủ
Và mùa xuân hoa chanh nở trên đầu thi nhân hương nồng nhưng nhức tóc gái quê thành thị thuở nao còn đến bây giờ những gái quê quê Ông chân quấn xà cạp trên đồng gieo cấy
Còn
Một làng Thiện Vịnh
Còn
Một thi sĩ tài ba
Nguyễn Bính.
V.N
(*) Nguyễn Bính sinh ngày mồng 3 tháng Giêng năm Mậu Ngọ (1918).

Bùi Thị Mỹ Hồng
Trăng

Qua khe cửa, trăng chìm
trên giọt nước mắt tôi vừa thức.
Nỗi khát khao lặng xuống
trong căn phòng nhỏ đang ấm dần lên
theo màu của trăng.
Nhắm mắt, để không phải thấy
cái bóng cô độc đang rạn trong tim
mỗi khi đêm thắp lên những ngọn đèn.

Cái tiếng yên lặng của trăng dẫn tôi về                       những đêm
cuộc người. Tôi như được thở từng nhịp
hơi thở hạnh phúc và muốn
hát cho anh nghe dù tiếng hát
không còn hơi rung.
Lời biệt ly vừa dứt
là lúc trăng bỏ tôi đi.

Gió đang bay và mây vẫn trôi
xin theo kịp để nhắn giùm
hằng đêm tôi vẫn chờ trăng bên vuông                     cửa nhỏ này.
Tôi giam cầm nỗi đau ở nơi không có                        người canh gác
rồi với tay đóng lại cửa đời.
Xin đừng đùa giỡn như những hình bóng
một thời đã qua, nghe trăng!

Đêm vắng.
Mưa lớn ngoài trời.
Và những tiếng gì chật cả căn phòng.
Trăng ơi!
B.T.M.H

;
.
.
.
.
.