Thơ

.

Mong muốn tạo điều kiện cho các bạn trẻ có dịp gặp gỡ và giao lưu về văn học, cuối tháng 11, Hội Nhà văn thành phố Đà Nẵng tổ chức hội nghị những người viết văn trẻ thành phố năm 2017 với sự góp mặt của hơn 35 đại biểu là các cây bút trẻ của các tỉnh, thành: Đà Nẵng, Quảng Trị, Huế, Quảng Nam, Quảng Ngãi, Bình Định… Ngoài giới thiệu các tác phẩm văn xuôi, thơ, lý luận phê bình tiêu biểu của các tác giả, hội nghị sẽ tập trung trao đổi, thảo luận xoay quanh chủ đề “Làm thế nào để tác phẩm của tác giả trẻ chinh phục được bạn đọc?”. Đà Nẵng cuối tuần xin giới thiệu một số tác phẩm của các cây bút trẻ tham gia hội nghị.

(Hải Dương chọn và giới thiệu)

Câu trả lời nằm ở cuộc yêu sau

Yêu đi
yêu đi
yêu đi
Nghĩ làm gì quá nhiều điều hơn thiệt
ta sẽ thế nào khi tình yêu này tự diệt
câu trả lời nằm ở cuộc yêu sau.

Ta cứ nghĩ rằng ta sẽ rất đau
sẽ sống dở và cũng là chết dở
chẳng thể nào yêu ai hơn được nữa
câu trả lời vẫn ở cuộc yêu sau

Thì đúng là tim ta đã rất đau
đã vật vã cho cuộc tình thứ nhất
đã nghĩ rằng chẳng còn gì để mất
rồi...
ta vẫn sống đấy thôi

Thời gian làm ký ức cũ cuốn trôi
chỉ còn những gam màu yêu bàng bạc
cuộc yêu tới tô vẽ bao mùa khác
Rồi ta sẽ ổn thôi

Sống chỉ một lần nên ta cứ yêu thôi
đừng thắc mắc đã cuối cùng chưa nhỉ
cũng đừng hỏi khi nào ta ngơi nghỉ
câu trả lời nằm ở cuộc yêu sau…

Ngô Võ Giang Trung

Đường về nhà

thì đã mùa hè thì đã mùa xuân
và cứ nắng và yêu thương như thế
đêm rời làng gói theo tiếng quốc
ngày rời làng bỏ lại tiếng ve ran
thấy mỗi chiều chim bay về chập choạng
liệng nỗi cô đơn vào cành cây lá rũ
đậu ngày vào đêm quờ quạng nhớ quên
đêm bỏ làng theo sông…
dúi đôi chân vào trong lòng quê
mẹ vỗ lưng “con cò ăn đêm”
mẹ xoa tóc “mười hai bến nước”
giọng hát mẹ đầy như trăng mùa thu

đêm nằm nghiêng lưng ong làng quê
khuya hè gió lạnh vai áo xộc
gió dại theo mùa nước mắt lớn theo đêm
thì đã mùa thu thì cũng mùa đông
những con đường dài dẫn về ngôi nhà
con đường ngắn lại dẫn đi xa...
làng nhớ
những con đường chênh vênh chiêm bao
những con đường lao xao hiện hữu
có đủ bốn mùa để yêu thương và nhớ
miếng ngon đời này hạnh phúc được hi sinh!

Trương Thị Bách Mỵ

Con mang quê ra phố làm quà

Con mang quê ra phố làm quà
Cho những đứa bạn chưa một lần được ngắt hoa dủ dẻ để dành chạng vạng ngửi
Thứ hương thơm làm lòng người mát rượi
Cả mùa hè chang chang.

Mang theo thêm một ít quả bàng
Cắn vỏ chát bên ngoài, đập hạt ăn béo ngậy
Hái chiếc lá to bện mũ che nắng đầu tháng bảy
Nhảy ào xuống đoạn kênh trong.

Cả những bông lúa trổ đòng đòng
Cắn nhẹ hạt sữa dịu dàng lịm ngọt
Chàng trai quê chưa một lần thề thốt
Mà chung tình sau cả tỉ bão giông.

À còn chú cá cờ năm bảy màu tung tẩy mé sông
Lũ con nít, suỵt, lặng yên, be hai tay làm lờ bắt cá
Được mất hơn thua đều cười nghiêng ngả
Đem về đổ nước vào lọ dành nuôi.

Lấy những buổi trưa trốn mẹ làm vui
Chui vào bụi cây rình bắt chim sè sẻ
Nhìn chiếc tổ lủng lẳng treo trên ngọn tre
chạy ù về ngây ngô hỏi mẹ
Cha cười, ấm suốt những mùa đông sau.

Rồi những lần trận giả, cờ lau
Những lúc dung dăng dung dẻ lên trời đứa trước đứa sau tán loạn
Bon chen mãi rồi, thèm một đứa trẻ quê làm bạn
Ngô nghê kể chuyện bị mẹ đánh đòn cũng chẳng sợ cười chê.

Con mang lên phố làm quà ngào ngạt kỷ niệm quê
Để lúc tràn trề nhọc lòng lại đem ra ôm ấp
Để hồi sinh mình trong hình hài dáng dấp
Bà mẹ đầu trần, chân đất, tất tả đường làng khuya sớm nuôi con.

Lê Hồng Mận

Chiếc áo

Em cởi chiếc áo mùa thu
Tặng tôi dại khờ một nửa
Có gì phía ngoài song cửa
Ru tôi mấy bận vào chiều
Mùa thu em không mặc áo
Mắc gì tôi đứng làm thơ
Không em tôi thành lữ thứ
Trăm năm tìm một bến bờ
Không em tôi thành kẻ lạ
Mùa qua quán cũ tìm quen
Ở đâu cũng hoài nỗi nhớ
Cựa mình vơi nửa giấc đêm
Mùa thu em về biệt xứ
Heo may một góc phố phường
Yêu đương qua miền lạc lối
Nhịp đàn rơi một cung thanh
Em quên chiếc áo mùa thu
Tôi tìm trả người nào thấy
Sân ga khóc chiều thứ bảy
Còi tàu gõ nhịp xa đưa...

Đỗ Hoàng Tâm

;
.
.
.
.
.