Tản mạn mùa đông

.

Tự bao giờ, đông đã là mùa cuối cùng của năm. Vậy mà khác với những ngày xuân, ngày hạ hay ngày thu trôi đi chóng vánh, đông lại biết khắc sâu vào ký ức mỗi người từng dấu ấn khó quên để được dằng dai theo nỗi nhớ.

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG
Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Đông chẳng rạo rực như xuân, sôi nổi như hè hay dịu dàng như thu. Đông khoác lên mình vẻ trầm ngâm, lặng thinh đến khó hiểu. Và đôi khi, sự im lặng lại khiến người ta phải giật mình, trăn trở. Đâu chỉ có thế, đông còn thổi cái lạnh vào từng ngõ sâu xóm vắng để ai ra đường gặp nhau cũng không quên câu cửa miệng: đông về thật rồi!

Đi trên những cung đường mùa đông, hẳn bạn sẽ thu vào đôi mắt bao cảnh lá vàng lặng lẽ rơi. Từ chiếc áo đã nhuốm màu của những ngày thu cũ, cây nhẹ nhàng trút đi tấm áo cỗi cằn đã mặc suốt năm để sẵn sàng thay áo mới. Đó phải chăng là khát vọng, là quy luật muôn đời của lẽ tự nhiên. Dẫu biết vậy mà đôi khi chỉ một chiếc lá vàng khô sẽ sàng nằm lại bên thềm cũng đủ khiến lòng ta bâng khuâng nghĩ tới kiếp phù sinh trong một cõi đi về.    

Đông vẫn đáng yêu khi tô điểm cho đời những loài hoa không dễ gì nhòa phai trong miền nhớ. Là vạt hoa cải nở vàng bên bến sông đây đó, những đóa hướng dương vẫn rực rỡ trước chùm nắng ít ỏi, hoa cúc vẫn khoe muôn sắc màu giữa hơi sương giá lạnh. Đứng trước cánh rừng hoa ban, cánh đồng tam giác mạch trắng muốt, phớt hồng giữa non ngàn miền Bắc hay lạc lối giữa đồi cỏ hồng, những cung đường ngập sắc dã quỳ Tây Nguyên bạt ngàn nắng gió hẳn sẽ mang lại cho bất cứ ai phút giây rạo rực, thú vị đến bất ngờ trong những ngày đông.

Mùa đông, vẫn nghe yêu thương vẫy gọi trên cánh đồng quê thân thuộc. Yêu biết mấy là những thửa ruộng rau màu xanh tốt. Những trái bắp đẫy hạt, những quả cà chua chín mọng, cây bắp cải căng tròn, dây khoai lúc nhúc củ to củ nhỏ… Đi trên đồng làng vào một ngày đông, nghe mùi khói rơm rạ tỏa lan cay cay nơi sống mũi mà làm sống dậy cả tình quê, tình đất.

Mùa đông, trước cái lạnh, ta càng biết trân quý những phút giây ấm áp. Mới chớm đông thôi, lũ trẻ đã háo hức mở rương tủ lấy ra nào khăn quàng, mũ len hãy còn thơm thơm mùi vải rồi cứ thế đưa lên áp má, hít hà cho đã thích. Những chàng trai cô gái lại được dịp tay trong tay, lặng lẽ đi bên nhau trong những bộ áo choàng. Mẹ ta lại rạng rỡ nụ cười bên bếp lửa đỏ hồng. Ta thì thích thú với những bữa cơm ngày đông, cả nhà ngồi xích lại quây quần bên nồi cơm hôi hổi nóng. Nhất là trong những đêm đông, được dụi đầu vào người mẹ và nồng giấc dưới tấm chăn dày cộm.

Những ngày cuối đông, bỗng rộn lên lao xao chuyện năm cũ năm mới với bao toan lo, dự định. Người người bàn chuyện được mất khi chuẩn bị kết thúc một năm ròng. Thế rồi, ai cũng hối hả chạy đua với những ngày cuối năm còn sót lại. Những mảnh ruộng được cấy cho kịp chuẩn bị Tết. Đàn lợn, đàn gà cho đến mấy luống rau ngoài vườn cũng được chăm bẵm kỹ hơn để có được niềm vui khi Tết đến xuân về. Đây đó, trong ánh mắt và điệu nói cười trẻ thơ đã thấp thoáng hình ảnh tấm áo mới, chiếc bánh chưng xanh hay những bao lì xì xinh xắn. Nghĩ vậy thôi, lòng đã nghe chộn rộn đến lạ!

Đi qua những ngày đông, ta có được những phút giây lắng lại để lặng nhìn cuộc sống, nhận ra từng hơi thở, nghe rõ hơn trái tim đập những nhịp thương yêu.  Đông vì thế vẫn đáng yêu đáng quý vô cùng!

Lê Thị Xuyên

;
;
.
.
.
.
.