.

Thơ: Tổ quốc gọi tên

Tổ quốc gọi tên
 
Đêm qua tôi nghe Tổ quốc gọi tên mình
Bằng tiếng sóng Trường Sa, Hoàng Sa dội vào
                ghềnh đá
Tiếng Tổ quốc vọng về từ biển cả
Nơi bão tố dập dồn, chăng lưới, bủa vây
 
Tổ quốc của tôi, Tổ quốc của tôi
Bốn nghìn năm chưa bao giờ ngơi nghỉ
Thắp lên ngọn đuốc Hòa bình, bao người đã ngã
Máu của người nhuộm mặn sóng Biển Đông
 
Ngày hôm nay kẻ lạ mặt rập rình
Chúng ngang nhiên chia cắt tôi và Tổ quốc
Chúng dẫm đạp lên dáng hình đất nước
Một tấc biển cắt rời, vạn tấc đất đớn đau
 
Sóng chẳng còn bình yên dẫn lối những con tàu
Sóng quặn đỏ máu những người đã mất
Sóng cuồn cuộn từ Nam chí Bắc
Chín mươi triệu môi người thao thức tiếng
                    “Việt Nam”
 
Chín mươi triệu người lấy thân mình chở che
               Tổ quốc linh thiêng
Để giấc ngủ trẻ thơ bình yên trong bão tố
 
Ngọn đuốc Hòa bình trên tay rực lửa
Tôi lắng nghe
     Tổ quốc
         gọi tên mình.

NGUYỄN PHAN QUẾ MAI

;
.
.
.
.
.