.

Từ Quốc Hoài chín muộn sắc ngọt

.

Thuộc thế hệ nhà thơ bước ra từ chiến tranh chống Mỹ, nhưng thơ Từ Quốc Hoài có vẻ… chín muộn. Chín muộn nên tinh, chắc. Chín muộn nên có chiều sâu suy nghiệm. Chín muộn nên vượt thoát chính mình và dễ hòa nhập với thơ hôm nay. Tập thơ Sóng và khoảng lặng được trao Giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 2011 là minh chứng cho hành trình thơ chín muộn sắc ngọt của Từ Quốc Hoài.

(Phan Hoàng chọn và giới thiệu)

Thủy tinh

Tôi khẽ chạm bàn tay vào bầu trời
óng ánh những mặt trời nhỏ xíu

tôi nhìn thấy những con cá vàng
thả bọt bóng lên bãi cỏ đậu những chiếc xe nôi

tôi nhìn thấy bông hoa
lung linh sáng chói

tôi nhìn thấy vẻ khiêm nhường của ngọn lửa, bàn tay người
                                                                                                 thợ lò lấm láp
trước choáng ngợp quầy pha lê

tôi nhìn thấy mềm mại đường cong
của thị da trong suốt

tôi nhìn thấy những bức tường ánh sáng
và bức tường bóng tối

tôi nhìn thấy vẻ hào nhoáng vô nghĩa
trước hạt cát cằn cỗi lấm bụi

tôi nhìn thấy ánh sáng trắng trong
có sắc lá cây và màu đỏ của máu

tôi nhìn thấy đất đai đổi màu trước cái nhìn của con người
và con người thay đổi cái nhìn trước đất đai

tôi nhìn thấy trong từng khoảnh khắc thời gian
sự vĩnh cửu

tôi nhìn thấy ảo ảnh
và gương mặt thật của mình
qua tinh chất thủy tinh…

Bầu trời ám ảnh

Cỏ chợt xanh
bầu trời thật hoàn hảo
anh nhìn thấy
giấc mơ trôi nổi tận đẩu tận đâu
lại trở về

phấp phỏng kim đồng hồ
phấp phỏng tiếng động cơ ran ran mặt đường
cuộc mưu sinh
khoác chiếc áo loang lổ gió nắng
em đứng nơi bậc cửa
ngóng thời gian

cuộc đời gửi vào em
tiếng thở dài
tài sản của cha ông
những cánh đồng hoa lẩn khuất tận chân trời
đôi mắt mở to
như bầu trời ám ảnh
bước chân chậm, thật chậm
không phải vì luyến tiếc
hãy chìa cho em bàn tay!

trên tường trắng
chú mèo con giởn với chiếc bóng của mình
cuộc đời sáng trong
anh đang nhìn thấy giấc mơ
trở lại.

Khoảng lặng và sóng

Chúng ta đến với nhau trong đời
và hương hạnh phúc
nương náu trên bờ môi

những bông hoa anh tặng em sáng nay
có thể là giấc mơ
của ngày hôm qua
một giấc mơ khác thường
mà đêm không mang đi được

mùa xuân
hiện ra từ nhiều gương mặt
anh yêu gương mặt em trên bức tranh mùa xuân
từ mây trời từ gió mặt đất mặt trăng
từ ngôi sao gieo vãi lộng lẫy bầu trời…
anh xếp thành ngày và đêm
trên thiêng liêng da thịt
những ngón tay không lời
sẽ ngân nga bài hát

có thể đấy là khúc ca
chỉ hai ta nghe thấy.


Cá bống cát sông Trà

Tặng Thanh Thảo

1.
Chú bống cát không nhỉnh hơn đầu đũa
mấy ngàn năm tiến hóa cũng thế thôi !
bạn gửi chút vị quê về thành phố
cả một vùng sông nước… dậy bên môi.

 2.
Những chú bống mắt to
những ngôi sao nở lung linh đêm sông Trà
mặt trời vàng cát vàng những chú bống vàng hươm
quảy bên bờ gió bờ nước
mùa đi qua
những chú bống vàng ở lại
những chú bống tươi rói
ào lên cát
nghe lanh lảnh tiếng cười trẻ con
khắp trời đất

vô tư
con bống nhỏ sông Trà
thơm lừng trong chai lọ
thời mọi thứ đều có thể đóng gói
chú bống cát đi xa
mang lời chào một vùng sông nước
đến với những mái nhà
nơi dòng Trà Khúc chảy qua cả ngàn năm
vẫn không sao đến được

 3.
Cát thở. Mùa xuân dậy thì.
Trời căng phồng gió sông Trà nắng đầy.

Ngàn năm chợt thức. Cơn mưa tăm cá gieo vàng ngấn nước.
Những chú bống cát hồn nhiên phô bày da thịt. Mềm mại sông khỏa thân. Đôi bờ cát lún. Óng ánh tháng giêng gối đầu lên chân trời. Tươi tốt những mảng hạnh phúc.

Chú bống cát thứ thiệt
sáng giá
hơn các thứ danh vọng vẫn được mua sắm cùng mũ áo.

Tôi ngắm những chú bống cát bé nhỏ sông Trà với ý nghĩ không đâu. Chúng thật giống với những chú cá của danh họa Matise: sống động trong tĩnh lặng, bất tử trong mỏng manh.

Những thiên thần

Những đứa trẻ như tấm gương thời gian
cho anh nhận ra
khổ đau và hạnh phúc

những đứa trẻ
cho anh mượn giấc mơ
để trang trí căn nhà hư nát của mình

chúng là ánh sáng, châu báu
để anh trở nên
giàu có trong cõi người

chúng là những ngôi sao
lấp lánh trời xa
để anh gieo hy vọng…

nhưng những thiên thần kia
phải tựa vào lưng anh mỗi ngày
để lớn.

TỪ QUỐC HOÀI

;
.
.
.
.
.