Tâm thế Võ Đại tướng
Đành mắc nợ Văn Miếu Quốc Tử Giám
Mắc nợ những ánh mắt học trò, trang giáo án
Mắc nợ giảng đường và những câu thơ
Cả đời ông gắn chặt chiếc ba lô
Gắn chặt miền biên ải
Tinh hoa mấy nghìn năm ngỡ như dồn cả lại
Trong một con người nom có vẻ thư sinh mà nặng trĩu buồn lo vận nước
Ông cầm quân bằng cái tâm, cái đức
Binh khí trong tay là cái đạo làm người
Chính vì thế mà bao năm ở bên cạnh Bác Hồ, ông cũng là một tấm gương soi…
Là nhà giáo dạy sử cầm quân nên ông biết lúc nào cần im lặng
Để thắng được chính mình phải biết thắng nỗi đau
Chính sử học đã giúp ông lúc chói lọi vinh quang và sau thời trận mạc
Cho ông hiểu vì sao Bác lại hay gọi ông vào cuối những buổi chiều
Vì sao
Ông được Bác tin yêu
Vì sao
Lại trở thành Danh tướng
Tôi tự hỏi trong rất nhiều mây trắng
Ông đã nói câu gì với Mẹ lúc mưa rơi
Khi phải cầm súng gươm để dạy cách làm người
Ông không coi “trận thắng chết nhiều người là trận thắng đẹp”
Đã mấy mươi mùa hoa trên nóc hầm Đờ Cát
Bao buồn vui vẫn như nước thủy triều?
Trước bao bức tường thành đã sụp đổ, đã chằng chịt dây leo
Ông vẫn vẹn nguyên như cuối những buổi chiều ngồi ăn cơm cùng Bác
Ông là Võ Nguyên Giáp
Dù Văn Miếu Quốc Tử Giám mai kia có chăng tạc
tên Người
Thì tên tuổi ông cũng đã khắc sâu trong triệu triệu trái tim của người dân đất Việt.
NGUYỄN HƯNG HẢI