.

Thơ: Chu Hoạch

.

Họa sĩ Chu Hoạch sinh năm 1941, quê ở Thượng Thụy - Đức Thượng - Hoài Đức - Hà Tây, Hội viên Hội VHNT Hà Nội. Ông làm thơ từ đầu những năm 60 (thế kỷ XX). Nhiều người đã chép tay các bài thơ của ông như Cống, Quê và Gió đầu ô…Riêng bài Quê đã được đọc trong chương trình Tiếng thơ trên đài Tiếng nói Việt Nam từ những năm 70. Tròn 6 năm ngày mất của ông (4-10-2007), anh Nguyễn Quyết Thắng, người bạn đã bao lần cùng ông buồn lại nỗi buồn trước đó… đã gửi tới ĐNCT những bài thơ mà Chu Hoạch đã viết chỉ đủ làm vui em trong những đêm tối lửa tắt đèn.

Không đề 85

Có một nấm mồ không đáy:
                                               thời gian  
Có một nỗi buồn không tan trong thời gian không đáy
Đó là nỗi buồn của chiếc giày chân trái
Không tìm được chiếc giày chân phải
Để thành đôi

Sau khi vẽ tĩnh vật sen

(Nhớ Q.Thắng)
Tại quầy hoa cuối cùng
Ta ôm về mười bông Sen trắng
Làm quà tặng cho chiếc bình gốm nâu
Trống vắng
Kể từ ngày Cúc trắng bỏ đi

Đêm ấy và hôm sau
Ta đóng cửa ngồi lì
Để chiêm ngưỡng và bồi hồi ghi lại
Vẻ rạng rỡ của chiếc bình trong niềm vui thức dậy
Bởi lời tỏ tình khả ái của Sen

Sen rụng cánh đầu tiên vào lúc xóm lên đèn
Lúc ấy
Ta đành bỏ ta ngồi nguyên chỗ
Mà nhìn chiếc bình gốm buồn lại nỗi buồn trước đó
Có từ ngày Cúc trắng bỏ đi…

Tháng chạp năm 1972

Suốt bảy ngày qua tôi không nhìn rõ mặt mình
Mảnh gương gia đình B52 thình lình đập vỡ
Khóa chặt cửa nhà tôi ra phố
Ở ngoài phố tôi nhìn rõ mặt mình trên đau khổ ở những mặt người qua…

Sau những tan tành tôi cùng em ra bãi gió phù sa
Ở đấy còn những bờ cỏ mật
Ở đấy tôi hôn em – một cái hôn đầy đặn
Giữa cái hôn Em nói rất thầm:
- Sau bảy ngày anh chợt già như đã bảy năm …

 
Quê
             
(Kính tặng Quê Trôi và Mẹ)

Quê ơi!
Mưa ở trăm nơi
Nắng ở trăm nơi
Nhớ về áo tơi nón lá

Tôi về quê đây
Đồng quê áo vá
Người quê trắng xóa
Quà quê:
Lưng rá Rô zon
Con Diếc chửa
Đuôi cờ vẫy vẫy sắc hoe hoe
Nội, Ngoại vỗ lưng nhau:
- Ơ kìa con chị Ba Lung!

Tôi xuôi cổng đông
Tôi về cổng Hạ
Em – ôm con đỏ tìm tôi
- Anh ơi, cây Táo bán rồi!
Qua mùa trái xanh chín nục,
                              chín rụng chín rơi…
Lặng cười Tôi dỗ tôi:
- Hương táo đầu mùa anh nhớ…

Hôm qua
Mưa đi chơi đêm
Mưa về gọi cửa
Gọi người
Mang câu mang vó đơm đó đồng xa

Nước ngập ao ta
Nước dâng hoa Súng
Đôi Ếch cốm phải lòng nhau
Chốc chốc buông câu thưa gọi…
Đừng đừng Sen ơi ướp hương trà mới
Cho ta đi tìm hương Vối ngày xưa
Siêu nước giếng Chùa bếp rạ

Tôi trở về trong tay Mẹ
Giường thơm trăng xế bốn mùa
Cay đắng nhiều năm bỏ rẻ
Tôi lại mơ

Tôi mơ
Thấy mái Bồ câu
Gọi trống Bồ câu lên chuồng
Thấy Mái hoa mơ tha rơm vàng rải ổ
Một trái trứng hồng sáng sủa
Chàng: Trống đỏ
Lo tái mào
Lo ngày trứng nở
Lo đặt tên con…

Tôi mơ
Thấy con lợn lang
Tru lên hồng hộc
Mệt nhoài
Mười hai chú Lang tơ mum múp ra đời
Vào cái đêm hoa Xoan rơi đầy ngõ

Cây Sung cầu ao tặng nắm lá
Cối gạo cho cám bã
Ao cho bèo
Cây rơm cho hơi ấm chiêm mùa rộ reo
Gốc Tre cho que cời lửa…
Mười hai chú Lang tơ mum múp ra đời
Đồng quê lo lắng
Bao giờ cho hết mối lo?...

Tôi mơ
Giấc ngủ ấu thơ toát mồ hôi hột
Khi tối trót nghe ông Ba Bộ nói về một linh
                                                                      hồn về với Đất
Nhân thấy ngang trời một kiếp sao rơi…

Tôi mơ
Vào tuổi chín, mười
Đình làng nổi trống
Tù và

Rống:
- Tập hợp tiếng động
Làng đuổi Gấu ăn Trăng!
Gấu nhả Trăng rồi
Làng túm ba tụm năm nói về vận nước

Gió lúc nửa đêm chỉ là tiếng thở dài thao thức
                                                                        của đồng quê…

Tôi mơ
Một dải chân đê
Cào cào xòe áo xanh áo đỏ
Dế cà rích gù người tanh tách bật đôi càng
                                                                                cháy thui…
Tôi – là đứa trẻ mồ côi
Bầu bạn với loài sâu bọ
Cha ơi!
thế giới chiến tranh hai có gì vui mà Cha
                                                                       không về nữa?
Hôm nay phố nở sao cờ…

Tôi mơ
Quán trắng đồng chua
Nơi Bà ngoại vừa yên nghỉ
Giữa đồng mưa
Bà ơi! Không thể
Còn một lần cháu thổi Bà nghe
Bài sáo trúc quen từ sau mỗi độ ra đi…

Tôi mơ
Bài thơ Quê bắt đầu đụng cựa
Sáng rồi
Tôi lại ra đi
Quà quê cắp nách
Quạt nan một đôi
Chổi rơm một chiếc
- Ở tỉnh nhiều người chật chội đụng chung
Anh mang ra một ít gió đồng
Thơm nhà thơm cửa
Anh mang ra một ít rơm mùa chiêm
Em phơi khô quạt rũ
Quét quay sớm hôm
Nhà sạch thì mát
Bát sạch ngon cơm…

             Tôi đi rồi
             Sau lưng
            Quê khóc …

CHU HOẠCH

;
.
.
.
.
.