BẠN ĐỌC VIẾT

Người tổ trưởng tổ dân phố tốt bụng

.

ĐNO - Tôi muốn kể câu chuyện về người tổ trưởng tổ dân phố nơi tôi ở - ông La Phước Minh, Tổ trưởng tổ dân phố 26, phường Hòa Hiệp Bắc (quận Liên Chiểu) - không phải chỉ để tri ân một nghĩa cử, mà còn muốn bày tỏ niềm hy vọng, niềm tin của công dân về một cuộc sống tốt đẹp hơn ở phía trước nếu hình ảnh công bộc thế này được nhân rộng và lan tỏa.

Trong những ngày đầu thực hiện chủ trương của UBND thành phố Đà Nẵng về việc “ai ở đâu thì ở đó” để phòng, chống Covid-19, một hôm, Tổ trưởng Tổ dân phố 26 Lê Phước Minh gõ cửa nhà tôi, mang theo 10kg gạo, 1 hộp trứng, 1 thùng mì gói, 1 chai dầu ăn và nói: “Gửi anh chút quà của tổ, cố gắng ở yên trong nhà, cần gì cứ gọi điện thoại cho tôi”.

Đêm đó, bệnh loét dạ dày tái phát, cơn đau kéo dài hàng tiếng đồng hồ hành hạ tôi. Nhưng giữa lúc phong tỏa cứng thế này thì làm sao tôi ra đường mua thuốc? Sau một lúc chần chừ, tôi quyết định gọi điện cho tổ trưởng tổ dân phố. Song, thẻ điện thoại hết tiền, tôi phải gắng gượng đến nhà ông ấy để xin giấy đi mua thuốc. Tôi rất bất ngờ khi ông gọi điện thoại nhờ Trạm Y tế phường Hòa Hiệp Bắc hỗ trợ, rồi đích thân chở tôi đến trạm.

Tại Trạm Y tế phường, các y, bác sĩ cấp tốc gọi xe cấp cứu... Mọi việc diễn ra nhanh chóng nhưng nhìn lại thì trong ví của tôi chỉ còn 200.000 đồng. Thấy tôi lưỡng lự và không muốn đi cấp cứu, ông Minh liền dúi vào tay tôi 500.000 đồng. “Lo bệnh đi, rồi tính sau, đừng suy nghĩ nhiều quá!”, ông nói.

Khi tôi xuất viện về nhà thì gia đình cho biết: “Các cô, chú bên Ủy ban Mặt trận phường đã đến thăm hỏi, cho nhiều rau củ quả và thêm 1 bao gạo 10kg”.

Tôi và các con tôi chỉ đăng ký tạm trú ở khu vực tổ 26, phường Hòa Hiệp Bắc, nhưng người dân và chính quyền đã không bỏ rơi chúng tôi, mặc dù tôi chưa một lần đề nghị hỗ trợ hay cứu giúp. Không những thế, căn nhà tôi đang ở được chủ nhà cho thuê miễn phí hơn 2 năm qua. Nhờ vậy, tôi đã có thể trang trải cuộc sống. Nay do dịch bệnh nên mọi công việc của tôi ngưng trệ, khó khăn chồng chất…

Đúng thời điểm cam go, tôi đã được sự giúp đỡ của vị tổ trưởng tổ dân phố tận tâm, đáng kính và theo tôi, ông thực sự là một công bộc của dân.

Đến giờ, tôi cũng không biết bằng cách nào ông lại biết rõ hoàn cảnh khó khăn của tôi. Trong tâm dịch, những lời động viên và những món quà như thế này đối với tôi thật quý giá.

Mong sao tất cả các tổ/thôn ở thành phố Đà Nẵng và cả nước có được những tổ trưởng tổ dân phố tốt bụng, tận tụy như nơi tôi đang sống.

N.P.N.K

;
;
.
.
.
.
.