Câu thơ Hàn Mặc Tử chợt vỡ òa trong trí nhớ: Người trăng ăn vận toàn trăng cả. Gò má riêng thôi lại đỏ hường…
1. Đêm nay chỉ có tôi và em. Khu vườn lõa xõa đầy trăng bạc. Không gian như dát thêm một màu liêu trai đến cuối trời. Ba năm đại học ở thành phố không làm em thay đổi chút nào. Vẫn bé nhỏ và lơ ngơ, vẫn mộng tưởng giữa đời thường… Mới ban trưa em gọi điện về bảo đang ở Huế. Vậy mà chỉ mấy tiếng đồng hồ sau đã nghe tiếng em nói cười dưới vòm hiên bảng lảng nắng chiều.
Em và tôi cùng rất yêu trăng. Tôi dạy cho em hết cả vốn liếng về thơ trăng của mình. Và em rất hạnh phúc vì điều đó. Em luôn đến và đi bất ngờ trong những đêm trăng đầy mộng mị. Như đêm nay, em không thể không quay về khi trăng Nguyên tiêu ngập lối trong vườn khuya. Ánh trăng chảy qua vòm cây tràn trên da thịt con gái. Em ngồi đó mắt hơi ngước lên, đôi môi nhỏ hé mở trông như một pho tượng thiên sứ đẫm ánh trăng ngà.
2. Tôi biết em khi em còn là cô bé học lớp Mười bậc trung học phổ thông. Lần đầu gặp em tôi đã tự hỏi, mình sẽ xử sự thế nào với một đứa học trò lúc nào cũng tới lớp trễ với một bộ mặt lơ ngơ đến tội nghiệp. Lúc nào em cũng không rời chiếc ba lô to đùng sau lưng, đôi mắt kiếng cận dày cộp lúc nào cũng như chực rơi xuống khỏi sống mũi bé nhỏ hếch lên đầy kiêu hãnh… Suốt một năm dạy em, tôi thầm cám ơn đôi kiếng cận ấy đã vì tôi mà chăm chú nghe giảng dù trời mưa hay trời nắng, dù là đầu giờ hay cuối buổi.
Khi văn chương không còn là thần tượng của nhiều người thì em lại là thần tượng của tôi trong những giờ lên lớp. Nhờ có em mà tôi thăng hoa trong từng bài giảng. Và một tình yêu văn học nhóm lửa giữa những tâm hồn đã từng tính toán thiệt hơn trong dòng đua mải miết vào ngưỡng cửa đại học… Sau này khi em không còn học tôi nữa, em thổ lộ với tôi rằng: Không phải vì bài giảng của tôi quá hay mà là vì em không thể bỏ mặc tôi cô đơn ngay trong chính bài giảng của mình!
3. Đêm Nguyên tiêu, trăng xa và rộng không bờ không bến. Trong vườn khuya chỉ có hai chúng tôi ngồi. Cành hoa sứ tạc vào không gian một nhánh im lặng đến mê hồn. Giọng em rủ rỉ như chú dế mèn trong sương trắng: Cám ơn Đông Phương Sóc đại thần ngày xưa đã thấu hiểu nỗi niềm của gái hồng nhan mà bịa ra chuyện thiên đình sai hỏa thần đốt Trường An vào rằm tháng Giêng… Nên đêm nay sẽ là đêm đèn lồng được thắp sáng khắp cung thành. Vua Hán Vũ Đế cho tất cả những cung tần mỹ nữ ra khỏi cung trong ba ngày đêm… để gặp lại gia đình, người yêu cho thỏa lòng mong nhớ.
Có phải vì thế mà em đêm nay quay về? Em ngồi đó, tỉ mỉ ngắm những cánh hồng dại tàn rơi dưới mặt đất nồng nàn mùi lá mục ẩm nát. Con thỏ trắng rời chuồng đi hoang ban chiều đang cố khiễng chân lên ngoạm mấy cánh hoa nhài như trong câu chuyện liêu trai. Em khẽ mỉm cười miệng đầy trăng ngà trăng ngọc… Khung cảnh đêm nay sao nghe chừng quen quá! Chỉ thiếu mái tóc con trai phủ xuống vầng trán gầy và tiếng đàn thênh thang bay lên đậu trên ngọn sầu đông nhuộm sắc tím. Giữa vườn khuya, em vẫn ngồi đó phất phơ đôi tà nguyệt bạch. Không thị phi, không bấn loạn đời thường. Tôi không nhớ đã đọc cho em bao nhiêu là thơ, những câu thơ đậu lại trong hồn và nở thành những cánh hoa mộng mị. Chỉ biết trăng Nguyên tiêu, câu thơ Hàn Mặc Tử chợt vỡ òa trong trí nhớ: Người trăng ăn vận toàn trăng cả. Gò má riêng thôi lại đỏ hường…
Tôi cơ hồ không dám thở mạnh vì sợ em giật mình làm vỡ vụn một mùa trăng…
NHƯ HẠNH