Đà Nẵng cuối tuần
Thơ
Những ngày cuối năm, mỗi người một tâm trạng, buồn vui khó tả. Chỉ cần nghe “tiếng chim khách báo sau nhà/ trông ra, xuân đã là đà trước sân”. Tâm hồn nhà thơ bỗng dưng bồi hồi, dạt dào cảm xúc, ngỡ như đất trời đang lay chuyển, mùa xuân sắp về. Long Vân bất chợt nhận ra quy luật giữa cõi đời này: “lạ gì dâu bể đa đoan/ hỏi ai trẻ mãi nhân gian không già?”. Còn Nguyễn Đức Bá lại nghe: “phố núi mênh mang, nghe hơi thở của rừng, nghe đêm gọi đại ngàn vẫy gọi”. Nghe để mà nhớ, mà say, ngất ngây “uống đêm núi rừng/ đẫm đầy nỗi nhớ cao nguyên...”. Mỗi người lắng nghe thời gian trôi theo cách của riêng mình, bằng chính sự trải nghiệm của mình giữa cuộc đời này. Thanh Hoàng thì “nghe tiếng gàu khua giếng khuya cạn nước/ tiếng thở dài ướt manh chiếu mục/ bụng đêm sôi/ bếp sáng lạnh tanh”. Từ trong ký ức xa xưa ấy, tác giả lại nghe lòng mình trào dâng bao cảm xúc như “lạc vào mê cung những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt mẹ”, để được “úp chặt ngực con di ảnh/ vừa như có bóng mẹ về”…
(Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh chọn và giới thiệu)
NGUYỄN ĐỨC BÁ
Đêm phố núi
Giọt nắng cuối chiều
rơi trên cánh lá
mây bay về phía thung xa
hoàng hôn rụng vỡ
nghe trong giai điệu đại ngàn
tiếng đàn T'rưng, tiếng sáo
ánh lửa từ mắt em sâu thẳm núi rừng
say trong đêm hoang
say chén rượu cần
say ánh lửa
phố núi mênh mang
tôi nghe tiếng gió
tôi nghe hơi thở của rừng
tôi nghe đêm gọi đại ngàn vẫy gọi
tôi uống đêm núi rừng
đẫm đầy nỗi nhớ cao nguyên...
N.Đ.B
LONG VÂN
Nghe chim khách báo tin vui
Tiếng chim khách báo sau nhà
trông ra, xuân đã là đà trước sân
rượu nồng chếnh choáng bước chân
xòe bàn tay đếm mấy lần đón xuân?
mà nghe trong dạ bần thần
rưng rưng bờ bãi trắng ngần hoa lau
Tiếng chim khách báo đồng sau
luống ngò đồng trước, lắt lay ngọn ngò
còn thương hai chữ “giả đò”
còn thương e ấp ngó lơ thuở đầu
đường trường ai đếm vó câu?
đường đời mấy bận qua cầu nhục, vinh?
giữ cho nhau một chút tình
con tim ấm lại bóng hình yêu thương
đất trời xoay chuyển lẽ thường
hạ đi, thu tới, đông nhường xuân sang
lạ gì dâu bể đa đoan
hỏi ai trẻ mãi nhân gian không già?
cớ gì cứ phải xót xa?
vui cùng trời đất chan hòa đón xuân…
tiếng chim khách báo tin mừng
cây khô tỉnh giấc nở bừng chồi xanh
em còn anh, anh còn em
ngày xuân én liệng qua thềm rêu xưa
thương hoài thỏ thẻ “dạ, thưa”
cho dù tóc bạc, vẫn vừa hôm qua
ngày xuân, chim khách hót ca
nắng vàng rót mật mượt mà đường quê
xuân đi, xuân lại trở về
trăm năm, xuân vẫn vẹn thề như xuân…
Giáp Tết Quý Mão 2023
P.V
THANH HOÀNG
Mê cung nhớ
Lạc vào mê cung những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt mẹ
con vấp tuổi thơ mình
nghe tiếng gàu khua giếng khuya cạn nước
tiếng thở dài ướt manh chiếu mục
bụng đêm sôi
bếp sáng lạnh tanh.
Con như hạt mầm bò - chạy loanh quanh
rồi tách ra hướng mẹ nhìn theo lo lắng
cán cuốc còn ấm dấu tay người đung đưa trên vách
bữa cơm chiều - nợ gạo - mẹ đang đong.
Khi tuổi con biết mơ mắt xanh môi hồng
bóng mẹ soi suối khe da chùng tóc rối
con ước được che cho người con yêu tránh từng giọt nắng
mẹ áo tơi mưa lạnh một mình.
Con biết từng lùm cây loài chim nào làm tổ
biết un khói phân trâu xua bù mắt chiều mưa
nhưng chưa bao giờ con ngồi thật lâu nắm bàn tay guộc gầy của mẹ
nên đâu biết hằng đêm mẹ bặm tươm môi giấu căn bệnh hiểm nghèo...
Con nhòe mắt lạc vào từng vết nhăn nheo
nghe mặt mình hai dòng gió lạnh
úp chặt ngực con di ảnh
vừa như có bóng mẹ về!
T.H