Đà Nẵng cuối tuần
Thơ
Mai Văn Hoan
Sinh năm 1949
Quê quán: Xã Thanh Trạch, huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình
Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam
Hiện sống và làm việc tại thành phố Huế
Nhà thơ Hoàng Vũ Thuật nhận xét về thơ người bạn đồng hương của mình: “Thơ Mai Văn Hoan viết về tình yêu với mong muốn thức dậy sức sống trong tình yêu con người, hướng con người đi đến cái cốt cách cao thượng, xóa dần những thói ích kỷ, tầm thường…”. Nhà thơ thường dùng lối tự sự, ngôn từ dân dã, dễ hiểu, dễ thuộc, trong đó phần nhiều thơ của ông viết theo lối bắt vần của thơ truyền thống, đôi khi pha chút cách tân, hiện đại. Mai Văn Hoan viết về tình yêu với tứ thơ nhẹ nhàng, đầy cảm xúc: “Hình như có điều gì tôi cố giấu/ Ánh mắt tôi đã để lộ mất rồi/ Hoa vàng quá bướm vàng không nỡ đậu/ Cứ chờn vờn đôi cánh mỏng chơi vơi”. Như lời giãi bày, tự sự, Mai Văn Hoan “cứ nói điều gan ruột/ hay, dở có thời gian/ mong sao đừng bỏ cuộc/ dù còn chút hơi tàn”. Còn một chút hơi tàn thì nhà thơ vẫn cứ yêu đắm đuối: “Còn một chút tôi vẫn còn khao khát/ Còn ước mơ, còn cảm xúc, còn yêu/ Còn một chút để biển kia còn hát/ Để con thuyền còn chưa muốn buông neo”. Một người thơ yêu cháy như lửa vậy, thì dẫu có “muốn ngăn, ngăn sao được nữa/ tay anh lỡ chạm tay em/ anh ngỡ chạm vào ngọn lửa/ cả người anh nóng bừng lên”!
(Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh chọn & giới thiệu)
Màu hoa ấy
Màu hoa ấy chỉ còn trong ký ức
Sao chiều nay lại xao động lòng tôi?
Có một thời tôi thầm yêu hoa cúc
Trước sân chùa, ngơ ngác lá thu rơi...
Lá thu rơi, lá thu rơi ngơ ngác
Chiều thu nao ai tặng đóa cúc vàng
Để tôi cứ mộng mơ, khao khát
Để chiều vàng, tôi cứ bước lang thang
Hình như có điều gì tôi cố giấu
Ánh mắt tôi đã để lộ mất rồi
Hoa vàng quá bướm vàng không nỡ đậu
Cứ chờn vờn đôi cánh mỏng chơi vơi
Cứ chơi vơi, chờn vờn đôi cánh mỏng
Mùa thu vàng, vàng rực cả chân mây
Xin suốt đời được làm người mơ mộng
Được làm đôi cánh bướm, chập chờn say
Chập chờn say, chập chờn say cánh bướm
Để chiều nay tôi lại nhớ về ai
Dẫu đất trời có mưa chiều, nắng sớm
Sắc hoa vàng, thu ấy... chẳng phôi phai!
Còn một chút
Mùa thu ấy cũng không là bão
Và cũng không là lửa đâu em
Nó mỏng mảnh, nhẹ nhàng, hư ảo
Nó xa vời như ánh sao đêm
Mùa thu ấy chưa là gì cả
Chỉ bâng khuâng một chút nắng vàng
Một chút gió, một chút mây yên ả
Tiếng chuông chiều còn một chút dư vang...
Còn một chút tôi vẫn còn khao khát
Còn ước mơ, còn cảm xúc, còn yêu...
Còn một chút để biển kia còn hát
Để con thuyền còn chưa muốn buông neo!
Chạm
Muốn ngăn, ngăn sao được nữa!
Tay anh lỡ chạm tay em
Anh ngỡ chạm vào ngọn lửa
Cả người anh nóng bừng lên
Anh như cây bàng trơ trụi
Đột nhiên nảy lộc, đâm chồi
Cái bắt tay còn nóng hổi
Gỡ làm sao được, em ơi!
Hai chúng mình đều đa cảm
Như mây tích điện lâu rồi
Nên đôi bàn tay khẽ chạm
Thế là chớp sáng lên thôi
Tay cầm tay nhau, chỉ vậy
Mà sao tay chẳng muốn rời?
Cái phút giây huyền diệu ấy
Đủ cho thương nhớ một đời!
M.V.H