Sáng tác

Thơ: Về cố hương bắt gió

13:59, 28/11/2014 (GMT+7)

Về cố hương bắt gió

Bay vuột cánh diều mơ thập thững tôi về ổ Mỹ Hưng bắt gió
Chiều quá lửa giòn tan dăm bảy môi thơm một miếng bánh đa vừng
Không xanh chân trời xưa vẫn trắng lau rừng cũ
Tiếng gáy nào xui mắt khói rưng rưng

Là quấn quýt khăn mẹ áo bà
Hay lãng đãng tóc người dưng
Rạng đông siêng mưa nhớ chiều hôm biếng nắng
Bao nhiêu bóng dáng yêu thương đã thành li ti chấm lặng
Hút vào cõi tăm tăm mù mịt âm dương còn mấy ai quan thiết
                                                                                                     những cánh cò

Với tay răm ngắt ngọn ngò
Nồng nã mùi cá kho lá gừng tiêu ớt
Nồng nã hương chuối rấm rơm khô
Nồng nã giọng hò ơ mướt rượt
Lo gì sóng lớn gió to
Ai qua sông Vệ lên đò tôi đưa

Mủng nan nhặt
Rổ nan thưa
Thưa nhặt mải mê đan
Quên khoai sắn đã từ lâu lọt vui buồn mủng rổ
Những nam non nam mái nam cồ xưa đã lần lượt theo nhau tan vào tích cổ
Còn ai biết ai mà chiu chắt thu gom niệm khúc gió cho mùa

Ước chi nước mắt đang rơi chỉ giống như chuyện hài hước bông đùa
Tay khẽ vuốt là nụ cười bật sáng
Mưa đông mưa tây mưa bắc mưa nam
Mưa sớm mưa trưa mưa chiều hôm chạng vạng
Phập phù chút hơi đêm vãn
Chiếc lá cuối cùng có neo đến rạng xuân?

Mỹ Sơn hoài cảm

Âm thầm đổ bóng trơ vơ
Chìm trong cát bụi rêu mờ tháng năm
Ngẩn ngơ xanh mắt trăng rằm
Nghe lời nức nở xa xăm vọng về…

Gió mưa từng trận não nề
Vây quanh cổ tháp buồn tê tái buồn
Như ngàn vó ngựa rung chuông
Gõ lên mặt đá khai nguồn đế vương

Nào đâu phải chuyện hoang đường
Còn trong dáng nắng hình sương nơi này
Những nàng Chiêm nữ xòe tay
Chấp bao hưng phế đêm ngày múa ca

Như còn văng vẳng thanh la
Vọng từ vương quốc Chăm Pa khuất chìm
Choàng vai tượng đá im lìm
Ánh trăng như cũng động niềm liêu trai

U u tiếng gió thở dài
Hận nghìn năm vẫn chưa phai gạch hồng
Chiều lên đỉnh tháp mênh mông
Buồn lây mây trắng chập chồng… Mỹ Sơn!

NGUYỄN NGỌC HƯNG

.