Đừng để lại gì ngoài những dấu chân

.

Đến Non Nước - Ngũ Hành Sơn vào một chiều cuối xuân, nắng vàng nhẹ như rây bột trên những phiến đá, ngọn cây; lòng du khách lâng lâng theo từng bước chân leo núi.

Danh thắng Ngũ Hành Sơn là điểm đến lý tưởng của du khách. Ảnh: NGUYỄN XUÂN TƯ
Danh thắng Ngũ Hành Sơn là điểm đến lý tưởng của du khách. Ảnh: NGUYỄN XUÂN TƯ

Những con dốc đá dựng đứng, những tam cấp nhẵn thín theo tháng năm bởi bao đôi chân leo lên đây bây giờ bỗng rộng thênh thang, im vắng tiếng cười đùa của du khách. Chiều đang chầm chậm buông. Từ Vọng Hải Đài nhìn xuống, xa xa là biển xanh thẳm, quay lưng lại là dòng sông Cổ Cò uốn khúc lấp loáng ánh sáng trăng trắng của chút nắng cuối chiều. Những ngôi nhà cao thấp ẩn hiện trong làn khói sương mỏng mảnh.

Một chiều thật tĩnh vắng. Ngồi trên phiến đá láng mịn, lành lạnh dọc lối đi, trong làn gió xuân vờn trên mái tóc, phóng tầm mắt ra xa, một không gian bao la trải ra trước mắt. Theo đó, bao ký ức xưa lại hiện về như một cuốn phim quay chậm.

Ngày ấy, chúng tôi mới chừng 13, 14 tuổi, cũng một chiều đầu xuân, háo hức cùng chúng bạn đèo nhau chừng 25km trên những chiếc xe đạp cũ kỹ, không dè ra thăm núi Ngũ Hành Sơn. Trong quãng đời thơ bé, có lẽ đây là chuyến đi xa đầu tiên cùng chúng bạn đáng nhớ nhất và cũng nhiều kỷ niệm nhất. Hồi ức gắn với 40 trò nghịch cùng giáo viên chủ nhiệm mới: Thầy Vân. Vốn trưởng thành từ phong trào Đoàn Thanh niên, Đội Thiếu niên Tiền phong cùng nhiệt huyết của một giáo viên trẻ, thầy thường tổ chức cho chúng tôi những chuyến đi chơi thật thú vị.

Có một người thầy như thế, lũ chúng tôi mới có dịp bước đôi chân quê mùa ra chốn thị thành, mới có thể vượt qua lũy tre làng với những ước ao, dự định sau này… Chuyến du xuân ở Non Nước - Ngũ Hành Sơn giữa thời bao cấp đã để lại trong tâm hồn trong veo của lũ học sinh thôn quê những ký ức không phai nhòa.

Tính đến hôm nay đã đi qua nửa đời người nhưng trong tôi vẫn vang vọng thanh âm tiếng trêu đùa của bạn trai, bạn gái; giọng hát đầy sức ngân vang của thầy chủ nhiệm, cả tiếng gõ nhịp bằng muỗng và thau nhôm của nhóm thanh niên quây quần bên tảng đá kế bên…

Khí trời có chút se lạnh, mới leo có bấy nhiêu bậc đá mà tôi đã thở phì phò và mồ hôi tuôn ra như tắm. Nhớ lại 40 năm trước, chúng tôi từng chạy băng băng qua những phiến đá trơn nhẵn để giành cho được giải “đôi hài vạn dặm” mà nổi da gà về cái thời trẻ trâu bốc đồng và vụng dại. Băng qua những lối đi vắng người, sạch sẽ dường như ngay cả lá rụng cũng đã được ai đó nhặt liền, bỏ vào những chiếc thùng được tạo dáng và có màu sắc của đá dọc theo từng lối lên xuống; theo từng bước leo nặng nhọc, tôi nhận ra những con đường mình đã qua, những hang động vẫn y nguyên; chùa chiền vẫn trầm mặc và từng hồi chuông vẫn đọng lại âm thanh của những ngày xưa cũ.

Thời gian như cơn gió, mái đầu của ngày xanh giờ đã bạc lốm đốm nhưng những kỷ niệm vẫn tươi nguyên và sáng trong một cách lạ kỳ. Ngoài kia cuộc sống vẫn cứ quay, trong nhịp sống tất bật, liệu có phút nào thảnh thơi để có những giây phút ngồi lại, tĩnh tại trong chiều tà, lắng nghe hồn mình vọng về thanh âm của tháng ngày xa xưa ấy.

Ngũ Hành Sơn vẫn đẹp, một nét đẹp quyện hòa của một khu danh lam nằm ở phía đông của thành phố với địa thế hiếm có: Thế núi dựa lưng vào biển, trước mặt là sông. Nằm trên tuyến đường nối liền giữa Đà Nẵng và thành phố Hội An (tỉnh Quảng Nam), danh thắng là điểm đến lý tưởng của du khách. Có thể hơn một năm nay, do ảnh hưởng của Covid-19, nơi ấy thưa vắng bước chân người, nhưng với tôi, thời gian ấy là khoảng lặng để ngành du lịch của thành phố nhìn lại và có nhiều đột phá trong tương lai.

Tạm biệt Non Nước - Ngũ Hành Sơn khi hoàng hôn buông xuống, bóng tối dần bao trùm trên từng lối đi nhưng trong tôi vẫn ánh lên những tia sáng của niềm tin về một ngày mới sẽ đến trên vùng đất vốn đã chịu nhiều nhọc nhằn, gian khó… Hãy đến nơi đây để dừng chân ở Vọng Hải Đài, suy ngẫm về dòng chữ khắc trên đá núi:

“Đừng lấy gì đi - ngoài những tấm ảnh
Đừng để lại gì - ngoài những dấu chân”.

Những dấu chân bạn sẽ được thời gian lưu lại bởi “con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác” (danh ngôn).

NGUYỄN THỊ THU THỦY

;
;
.
.
.
.
.