THƠ

.

Thơ nữ xưa nay luôn chất chứa nỗi niềm, những người đàn bà làm thơ cứ mãi đi tìm câu trả lời về kiếp hồng nhan, về nỗi truân chuyên và bao khát vọng về tình yêu, hạnh phúc. Mỗi người một giọng điệu, một cách tỏ bày riêng để gửi gắm bao điều... Chỉ cần “một chút ngày xưa ghé lại”, Đinh Thị Như Thúy “chợt muốn đặt môi hôn khẽ/ những tàn phai của đóa hồng”. Tro, của hoa hồng vẫn còn thơm mùi hương cũ, tàn phai. Trần Mai Hường lại khác, cho đến “một ngày mình hết người dưng” mà vẫn chưa tường tận: “Hình như em liều thế chấp/ Vả đời thơ em nhọc nhằn/ Biết chìa khóa đời có mở/ Người em tìm đúng anh không? Đúng hay không chỉ có tình yêu mới biết: “Anh đừng nghe cơn gió/ Nói rằng em lụy tình/ Vì tình là cơn gió/ Đến và đi rất nhanh/ Tình yêu rất mong manh/ Anh chỉ thành đặc biệt/ Khi em còn yêu anh”. Nguyễn Thị Hạnh Loan câu thơ tách bạch: “Nếu em không còn yêu/ Anh cũng như người khác”.

Mỗi tứ thơ là một cung bậc cảm xúc đầy nỗi niềm của các nhà thơ nữ, đó cũng là tiếng lòng của phận đàn bà trước bao dâu bể đời thường.

(Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh chọn và giới thiệu)

Ngày mình hết người dưng


Có một ngày mềm như nắng
Mặt trời hỏi cưới mây xanh
Nước lửa cuốn nhau nguyên đán
Em hình như bắt được anh...

Hình như tình màu hổ phách
Rơi hiền vào mắt ai nhung
Đức tin tìm người chọn mặt
Một ngày mình hết người dưng

Hình như cuối con đường lỡ
Có người nhon nhặt yêu thương
Thắp lên dịu dàng môi ấm
Đốt tro em những giận hờn

Hình như em liều thế chấp
Cả đời thơ em nhọc nhằn
Biết chìa khóa đời có mở
Người em tìm đúng anh không...

               TRẦN MAI HƯỜNG

Bởi vì em yêu anh

Bởi vì em yêu anh
Anh thành người đặc biệt
Nếu em không còn yêu
Anh cũng như người khác

Anh đừng nghe cơn gió
Nói rằng em lụy tình
Vì tình là cơn gió
Đến và đi rất nhanh

Anh đừng nghe cơn sóng
Nói em dễ thay lòng
Vì tình như con sóng
Rồi tan vào mênh mông

Anh đừng quên anh nhé
Tình yêu rất mong manh
Anh chỉ thành đặc biệt
Khi em còn yêu anh...

NGUYỄN THỊ HẠNH LOAN

Tro, của hoa hồng

Một chút ngày xưa ghé lại
Trong chiều rực rỡ tháng năm
Chợt muốn đặt môi hôn khẽ
Những tàn phai của đóa hồng

Nỗi buồn dường như đã cũ
Trách người chẳng biết nguôi quên
Ở nơi nào xa xăm đó
Trong mắt nhau còn thiêng liêng

Thời gian rồi qua lặng lẽ
Những tàn phai sẽ (tiếp tục) tàn phai
Giấu trong màu nâu đôi mắt
Khoảng trời trùng điệp mưa…

ĐINH THỊ NHƯ THỦY

;
;
.
.
.
.
.