.
Tôi có thể thay đổi

Bức tranh của em bé mù

“Bố ơi! Con làm xong rồi! Bố thấy đẹp chưa nè”, cô bé ngước đôi mắt “nhìn” về người cha đang đứng bên cạnh – “Đẹp lắm con gái!”, người cha đưa tay vuốt má con, âu yếm trả lời. Nói rồi cô bé dùng đôi bàn tay nhỏ xinh mân mê bức tranh cát vừa hoàn thành như đang lướt trên phím đàn. Cô bé tô cát cho một nàng tiên có đôi cánh thiên thần với rất nhiều màu sắc. Bức tranh của em thật đáng yêu và hoàn hảo như bao tác phẩm của các bạn nhỏ quanh đó.

Cũng giống cha em, tôi ngồi với em suốt một buổi chiều để cùng chọn màu tô. Tôi chỉ thấy em vui và lém lỉnh. Cho đến lúc em nâng bức tranh lên ngang tai để… nghe, rồi giơ lên trước mũi để… ngửi, mới hay em bị mù cả hai mắt. Không có bóng đêm nào che phủ được sự trong trẻo của trẻ nhỏ và cũng không có cách ngăn nào cản bước khát vọng khám phá thế giới của các em. Người cha của cô bé đã cho tôi biết điều đó.

HƯỚNG DƯƠNG
;
.
.
.
.
.
  • Rượu Bàu Đá
    Công viên 29-3 Đà Nẵng từng diễn ra Festival "Làng nghề Việt 2009" với sự tham gia của 60 làng nghề tiêu biểu của 3 miền Bắc - Trung - Nam. Tôi nhớ về rượu lần đó có 3 đại diện gồm: rượu Làng Vân, Bàu Đá, Gò Đen. Rượu Bàu Đá nổi trội ra sao mà được đại diện cho miền Trung? Hai loại rượu kia có gì đặc biệt? (Phan Mỹ, Hòa Vang, Đà Nẵng).
    .
  • Sơ học Yếu lược thời Pháp thuộc
  • Tháp Bánh Ít
.
  • Một thoáng giao mùa
    Những mùa hoa cứ đi qua người và biết cách gửi vào lòng người những ý nghĩ sâu sắc. Những sắc hoa mùa xuân ở vùng quê này ngày nào thắm sắc bây giờ đã phai tàn, nếu còn cũng chỉ là lác đác vài bông, đủ để thầm nhắc người ta về một mùa xuân đẹp đẽ đã đi qua. Thoảng khi những giây phút ngơ ngẩn trước bước chuyển của mùa tôi thường hay nghĩ ngợi nhiều hơn về sự mau lẹ của thời gian, về những xa rời, về những vẻ đẹp của sự chuyển động, về điều còn lại sau những mênh mông. Chớm hạ luôn là khoảng giao của mùa ở lại sâu trong tôi.
    .
  • Phấn chấn mới
  • Điều cốt yếu là không được xa dân
.

Đọc nhiều

.
.