.

Thơ

.

Mỗi người một cách vẽ lên ký ức của mình về những hoài niệm. Trở về với “một nếp nhà/ cột cái cột con/ rui mè ước nguyện”, để đứng “trước vóc dáng am nay vôi vữa/ tát vào mặt mình/ tôi gặm/ chính tôi”.  Về với “miền ký ức vàng ố đũng quần bùn non dính đất, gốc rạ bám chân phèn” để “trong mênh mang sương trắng/ thấy bóng mẹ già lặng lẽ dắt con về thăm thẳm khúc đồng dao”. Nhà thơ, ký ức và hoài niệm luôn chất chứa và đầy ắp nỗi niềm: “Nỡ nào gọi nhớ bằng quên. Dối ngày bớt vắng, dối đêm bớt dài”…Và, nỗi niềm ấy của con người cứ mãi chập chờn trong tình yêu rộng lớn, để “sáng soi cuối đất cùng trời/ một mình lơ lửng giữa vời vợi xa”…

(Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh chọn và giới thiệu)

Thức

Tôi vẽ lên ký ức tôi
một thành phố
có những căn nhà
có mảnh vườn của nội

Tôi gặm nhấm ký ức tôi
theo ký ức cha tôi
về một nếp nhà
cột cái cột con
rui mè ước nguyện
giờ là cổ tích

Tôi nhớ đại thụ ngọc lan mất dấu
như nhớ khẳng khiu gốc trần bì
cũng vừa mất dấu
những mất dấu sau ba thế hệ
như loài mọt thải ra vụn gỗ
ngấu nghiến bộ ngựa trăm năm
sót lại
vô tình

Cắm mặt xuống chân
nhớ cây đòn khiêng đầu rồng
tủi phận nơi chái nhà
gắng quên trước
quên sau

Trước vóc dáng am xưa trăm tuổi
trước vóc dáng am nay vôi vữa
tát vào mặt mình
tôi gặm
chính tôi.

Trung Trường

Lá dỗ

Cái đêm lá dỗ ngàn dâu
Bờ thiên lương bỗng rực màu tri âm
Chợt thương mấy độ thân tằm
Nhả tơ vàng ủ hạt mầm nguyên sơ

Cái đêm lá dỗ đôi bờ
Ai đem thi phú ra hơ phận người!
Mà nghe tiếng ếch bên đời
Vọng vào cát bụi cái lời thiên thâu

Cái đêm lá dỗ kinh cầu
Sắc màu tỉnh giấc cúi đầu chào câm
Ngẩn ngơ trước nụ duyên thầm
Lời yêu cõi trước lỗi lầm thâm căn...

Cái đêm lá dỗ niềm trăng
Lạ gì giọng điệu ăn năn cõi người
Sáng soi cuối đất cùng trời
Một mình lơ lửng giữa vời vợi xa

Cái đêm lá dỗ ta bà
Mở lòng nghe tiếng khóc và cười đau
Giật mình nhìn trước thấy sau
Thôi thì mấy chuyện đồng thau ấy mà!

Cái đêm lá dỗ chính ta
Ngày sinh lạc mất hiểu ra sự tình
Ôm câu lục bát đăng trình...
Qua cơn hỉ nộ biết mình là ai...

La Trung

Tìm về khúc đồng dao

Con xa quê

Xa miền kí ức vàng ố đũng quần lội bùn non dính đất
Mải miết kiếm tìm những viễn ước mông lung
Đâu biết rằng trái bần trôi đã mấy mùa nước nổi
Đâu biết rằng mưa dầm ủ dột gốc rạ bám chân phèn

Mẹ ơi!
Đôi vai gầy cõng nắng cõng mưa cõng lo toan sớm tối
Lẫm chẫm sương rơi trên mái đầu hai màu tuổi phôi pha
Giữa đêm trắng câu thơ chừng muốn khóc
Vần vũ một đời bàng bạc nỗi đa đoan...

Trong giấc mơ ngổn ngang oằn nóc nhà phố thị
Đưa gió quê mùa hú tuổi thơ con về triền sông giỡn nắng
Tung tẩy ngọt lành con nước mát reo vui
Quảy gánh hoàng hôn cong vênh chiều giăng lưới
Cánh bèo trôi man mác điệu ru tình…

Trong mênh mang sương trắng...
Con đã thấy bóng mẹ
Lặng lẽ dắt con về thăm thẳm khúc đồng dao...

Trần Văn Thiên

Chỉ là lời cỏ…

Nói điều gì nữa đi em
Chào nhau là lại giết thêm một ngày
Dời tay là dứt lìa tay
Quay lưng là tới lưu đày trần gian...

Em đừng bắt gió dở dang
Bắt lưng lửng nắng, bắt bàng bạc mây
Em đừng bắt cá thôi vây
Bắt chim thôi cánh kiếp này nghe em

Nỡ nào gọi nhớ bằng quên
Dối ngày bớt vắng, dối đêm bớt dài
Nỡ nào mượn bóng loài người
Đem về giăng khắp một trời vắng tênh
Dấu chân đã bạc rêu xanh
Bàn chân còn vẫn phong phanh gót trần
Em đừng xa nữa lối gần
Để ta mượn cỏ nói thầm lời hoa...

Lương Ngọc An

 

;
.
.
.
.
.