.

Thơ

.

ĐINH THỊ THU VÂN

Giàn hoa tím và mảng tường xám lạnh/ nỗi cô đơn dịu nhẹ mơ hồ

Một thời để yêu và một thời để nhớ. Có phải từ những ký ức đằm thắm xa xưa ấy mà nhà thơ bỗng chạnh lòng: “Em biết, rồi sẽ chẳng nghĩa gì dăm khoảnh khắc mỏi mòn nhen/ anh ở đâu cũng là phía bên kia tràn ánh sáng/ em đã trót phía bên này bóng tối cuộn cô đơn”. Những bài thơ tình giàu cảm xúc với nhiều thi ảnh đẹp, đầy sắc màu, đã lột tả tâm trạng u hoài của nhà thơ trong nỗi cô đơn dịu nhẹ mơ hồ...

( Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh chọn & giới thiệu)

Phía bên này bóng tối

anh muốn đưa em xa bóng tối mịt mờ kia
đêm sâu buồn như thế
nghe anh đi
đừng giấu mình lặng lẽ...
ôi, em còn có thể đi đâu
mắt em màu bóng tối
nhớ nhung màu bóng tối
tình yêu em màu bóng tối nhuộm loang rồi!
nên trước anh, em thấy như mình có lỗi
từng giây qua, từng giây qua em thấy mình có lỗi...
từng giây qua
em hẹn với lòng em, em hẹn với đời em
hẹn với đời nhau một kiếp khác nguyên lành!
giờ đã chậm mất rồi, tri âm ơi, anh ở đâu cũng là phía bên kia
tràn ánh sáng
nơi em đã ướm chân vào bao bận, đã chùn tim...
em biết, rồi sẽ chẳng nghĩa gì dăm khoảnh khắc mỏi mòn nhen
anh ở đâu cũng là phía bên kia tràn ánh sáng
em đã trót phía bên này bóng tối cuộn cô đơn...

Không đề

giấc mơ ấy em không bao giờ bày tỏ
đời này
kiếp này
và nghìn năm sau nữa...
tựa vào những dịu dàng dang dở
tựa vào những lưng chừng sẻ chia
tựa vào ánh lân tinh mịt mờ đẫm khói
tựa vào ước vọng mong manh
em bước rời góc tối
em bước rời hạt hạt nước mắt
chưa rơi
ngần ấy thôi đủ nghẹn lời tri kỷ!
làm sao em không biết
ngần ấy thôi
ngần ấy thôi...
làm sao em không biết
ngay từ lúc nương vai ta đã bạc ta rồi!

Bên thềm hoa dại trắng

giàn hoa tím và mảng tường xám lạnh
nỗi cô đơn dịu nhẹ mơ hồ
ai đã đến và ai từng quên nhớ
cánh cửa màu tro bàng bạc nỗi bơ vơ
may mắn còn
những phiến lá vô tư
xanh hối hả
bên thềm hoa dại trắng
may vẫn có
một chút vàng của bướm
một chút tơ của nắng
chút hương lành vương vấn
chưa xa...
còn có cả một khóm hồng
rực rỡ
cuối vườn kia
tôi sẽ chọn, ngày mai tôi sẽ chọn
tôi sẽ đặt
nơi góc phòng se lạnh
một đốm hồng
tha thiết sẻ chia
sẽ chỉ là chuyện của ngày mai
ngày mai... khi lòng tôi thôi quạnh quẽ
ôi lòng tôi giờ đã là quá nửa
thân thuộc mất rồi màu xám lạnh thờ ơ...

ĐINH THỊ THU VÂN

;
.
.
.
.
.