Một năm trôi qua tròn đầy, trang thơ dịu dàng ấm áp hơi xuân. Và, tình yêu đang nồng cháy, đầy ắp vui buồn, cho làn hương bay trong mỗi ngôn từ: “trong cơn gió nhẹ sáng sớm nay có một làn hương/ dịu dàng lan tỏa/ mong manh e ấp như khi em trở lại là thiếu nữ”. Em trở lại hay là xuân sắp về rồi. Như một giấc mơ trôi, bay mất ngọn gió đông, mong manh nắng sớm: “Tình như là sợi khói/ chẳng cầm được trên tay/ đã giấu trong túi áo/ rứa mà ai cũng hay”. Cảm xúc của nhà thơ khi xuân chớm về thường hay bối rối “chạm vào thời gian/ thời gian cho ta/ nào hoa nào người kẻ chợ”. Thời gian cho chúng ta được mất ở đời này, cả vui buồn e ấp, lấp loáng trong câu thơ ẩn ức nỗi niềm, những giây phút giao hòa giữa đất trời cỏ cây và thi ca bất tận.
(Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh chọn và giới thiệu)
Cho làn hương bay
trong mỗi ngôn từ
ở trong cơn gió nhẹ sáng sớm nay có một làn hương
dịu dàng lan tỏa
mong manh e ấp như khi em trở lại là thiếu nữ
trước cái nhìn đầu tiên
trước nụ cười đầu tiên
trong buổi hẹn hò đầu tiên em ngước mắt nhìn anh bối rối
hình như làn hương màu đỏ thắm
hay xanh mênh mang
hay tím ngỡ ngàng
không biết nữa
những màu sắc hiện lên dỗi hờn như trong một cơn mơ
và bâng khuâng như bài thơ đầu tiên anh viết
có sóng biển rì rào có ngôi sao trên cao
có những giọt sương đêm ướt đẫm ngọn cỏ làm nước mắt
có nửa đêm không ngủ anh bước ra nhìn trời nghe lòng se thắt
nhưng đều ở xa, xa lắm, ở một nơi xa xăm
và không có làn hương nào lặng thầm lan trong cơn gió nhẹ
không có âm thanh nào run lên rất khẽ
không có ánh mắt trong veo làm nên ngấn nắng chiều
em bảo anh nghĩa là chưa đích thực một tình yêu
nghĩa là thơ anh chảy trong đời chỉ là dòng nước chảy
nghĩa là thơ anh bay trong đời như một đám mây bay
cứ trôi xuôi không để lại được gì...
bây giờ anh lắng nghe làn hương khi em khẽ khép bờ mi
để câu thơ mong manh còn nồng đượm giữa đời
dẫu tất cả, kể cả thơ, có thể cũng chỉ là hư ảo
anh giữ lại làn hương bay trong mỗi ngôn từ...
Nguyễn Kim Huy
Sợi khói mong manh
Mong manh như sợi khói
Chẳng cầm được trên tay
Đã giấu đi nỗi nhớ
Thế mà ai cũng hay
Lòng hương bưởi
hương cau
Gởi tình
theo ngọn gió
Lênh đênh hoài đi nhé
Yêu chi cực lòng nhau
Chông chênh
là nỗi nhớ
Tình như
giọt sương mai
Ai về qua chốn cũ
Khơi chút tàn tro bay
Tình như là sợi khói
Chẳng cầm được trên tay
Đã giấu trong túi áo
Rứa mà ai cũng hay.
Nguyễn Văn Gia
Chạm vào
giấc mơ...!
Yêu kẻ sang sông
Dù chiều sông lạnh
Con đò thời gian xa khuất...
Cánh vạc chờ đêm
Mấy khúc nổi trôi
Tim môi giai nhân
Đâu đó bên đời
Tìm tình trăm năm
Tình mờ sương khói...
Kẻ về
Nương theo gió gọi
Má hồng, có ấm chiều đông
Nhớ người
Một kiếp hầu đồng
Lửa nhen giấc mơ
Giấc mơ sưởi ấm
Nhớ trăng
Tháng Giêng lạnh cóng
Non cao tít tắp rừng hoang
Vó ngựa cầm chừng đa mang
Ru cho giấc mơ của ai
Nửa chừng chạng vạng
Ru cho hoa tàn
Người về bầu bạn
Ta nhớ tuổi thơ
Mẹ đứng bên nhà
Chạm vào thời gian
Thời gian cho ta
Nào hoa nào người kẻ chợ
Mơ đi, kẻ còn duyên nợ
Yêu đi, kẻ xa vời vợi mãi xa
Giấc mơ chạm hồn ai qua
Nghiêng trời đêm nao gió bấc
Một đời hầu đồng
Em còn ao ước
Khi mở bàn tay
Ta kẻ sang sông...
22-1-2019
Thái Thăng Long