.

THƠ

.

Mùa thu - hoa cúc - cổng trường

Anh đứng hân hoan bên hè phố
Nhìn các em bé nhỏ đến trường
Mùa thu... mùa thu… hoa cúc nở
Phải chăng mà cặp sách thơm hương?
 
Thu ở phố phường thu không lạnh
Heo may ngọn gió trốn nơi nào
Lá me rụng xuống đường đi học
Lòng anh bất chợt cũng xôn xao
 
Lòng anh rủ hết mười phương bụi
Áo lại tinh khôi tuổi học trò
Nhưng nay quá tuổi đi vào lớp
Anh thành chú bé đứng buồn xo
 
Không lên bục giảng làm Thầy giáo
Thì đứng làm cây phượng góc trường
Già cỗi nhưng còn xòe bóng mát
Che cho hoa cúc chẳng phai hương

Sáng nay anh đứng trên hè phố
Ngoan ngoãn và lòng như nắng mai
Sáng nay thèm thuốc mà không đốt
Khói thuốc cổng trường - không được bay…

ĐỖ TRUNG QUÂN

Lắng nghe mùa khai trường

Có gì đó rất xa đang tiến lại rất gần
Hình như tiếng trống trường đi hoang
                                                           chợt nhớ nhà gọi ai trong gió
Thằng cu Tý lon ton nắm chặt tay mẹ mình
                                                           khe khẽ điều chi không thật rõ
Chút lo sợ phập phồng tuổi lên sáu lên năm

Mỗi giây phút trôi qua là mất tích mất tăm
Tưởng tan biến cả rồi hóa ra chúng rủ nhau
                                               chơi trốn tìm trong đáy sâu tiềm thức
Rộn rã nhịp tim bỗng âm vang đổ dồn trống ngực
Réo ngày xưa “tôi đi học” quay về

Cổ tích bắt đầu ôn lại chuyện nón mê
Mẹ hứng đỡ nắng mưa che giấc mơ mũ
                                                                         cánh chuồn con trẻ
Bàng bạc mây mùa dẫn thu về phía tôi thời thơ bé
Ngóng theo người những ngọn cỏ ven đường
                                                                        treo sương sớm rưng rưng

Nghe thầy xướng danh
Thằng cu Tý vẫn ngơ ngác mắt nai nép vào tay mẹ
Người âu yếm hôn tôi và nhắc tôi thật khẽ
Con ơi, “dạ, có” đi con, thầy giáo gọi con kìa!
 
Vào lớp học thôi đâu phải mãi mãi chia tay vĩnh viễn xa lìa
Mà mắt lệ tuôn dòng mà chân sáo ngập ngừng riu ríu bước
Rươm rướm nhìn theo dáng con bé bỏng nhỏ nhoi
                                                                               “tội” không chịu được
Mẹ len lén quay đầu như giấu vội điều chi

Khởi từ “khó đi mẹ dắt con đi”
Bao gian khổ “mùa thi” mẹ con mình đã vượt
Chợt nhớ câu cửa miệng xửa xưa “sự đời
                                                                       chẳng mấy ai lường trước”
Con xào xạc gió thu mà tưởng đâu xát chân mẹ
                           từ thăm thẳm cõi không lặng lẽ bươn về…

NGUYỄN NGỌC HƯNG

 

;
.
.
.
.
.