Một buổi sáng khi Yên đang kiễng chân phơi quần áo trên sân thượng thì nhận được tin nhắn của lớp trưởng “Chủ nhật này họp lớp ở quán lẩu NGON HẾT NẤC. Đừng mang theo gì”. Yên cười. Cố mường tượng ra giọng nói ấm áp của Phi. Dễ chừng cũng gần mười ba năm chưa gặp nhau dù ngày nào cũng băng qua cùng một ngã tư, vài cái siêu thị lớn nhỏ trong thành phố. Chúng ta có thật sự bận rộn đến thế không? Yên tự hỏi khi đưa tay giữ chặt sống mũi cay. Đừng mang theo gì ư? Yên vốn chẳng có gì để mang theo ngoài ký ức. Yên đã sống một cuộc đời vừa phải. Không vơi cạn cũng chẳng đầy tràn. Chỉ còn mắt môi này để nhìn nhau, để nói những lời chân thật nhất. Bàn tay này để siết chặt những yêu thương một thuở. Và chút ít say mê còn sót lại trong tim để chúng mình nói về ngày cũ. Yên bước xuống chầm chậm từng bậc cầu thang. Gót chân hình như hơi nhún nhảy.
Minh họa: HOÀNG ĐẶNG |
Yên vừa xuống xe đã thấy tiếng reo hò cùng cả chục cánh tay vẫy gọi. Chân bước líu ríu, Yên nhớ đến ngày đầu tiên nhập học ở giảng đường cũng lâng lâng bồi hồi như vậy. Liếc vội qua cửa kính nhà hàng Yên thấy mình cũng không quá tệ. Một chiếc váy tối màu hòng che đi những khiếm khuyết trên cơ thể người đàn bà xấp xỉ bốn mươi lười vận động. Mái tóc mới được làm quăn, lông mi mới chuốt, móng tay cũng mới đòi chồng đèo đến tiệm nail. Hình như chính cơ thể cũng hờn dỗi mình khi không được chăm chút chỉn chu. Nên dù có gấp rút tút tát đến tận chân tơ kẽ tóc thì vẫn hiển hiện rõ sự bỏ bê cơ thể. Nhìn lướt qua đã thấy bạn bè điệu đà và rực rỡ quá, Yên như thể đã chìm đi ngay cả khi chưa nhập cuộc. Từ cửa vào chỗ các bạn đang ngồi chắc chừng ba chục bước chân chứ mấy. Vậy mà tưởng như ba vạn suy nghĩ đã kịp nảy ra trong đầu. Nếu không có cái vỗ mạnh vào vai thì chắc Yên chưa thôi mụ mị.
- Đã bảo đừng mang theo gì mà Yên.
- Thì cũng có gì để mang theo đâu anh.
- Thật không?
- Thật.
- Nói xạo.
Yên bật cười. Bao nhiêu năm không gặp nhau mà vẫn bị Phi nhìn thấu gan thấu ruột. Bạn bè nói đúng, hiểu nhau vậy mà không yêu nhau thì hơi tiếc. Chính Yên cũng nhiều lần tự hỏi sao ngày ấy lại không là của nhau dù trái tim hai người đều rung động. Phi ấn Yên ngồi xuống ghế, bạn bè vây quanh hỏi han đủ chuyện. Yên thấy nhớ tụi nó quá. Ngay khi gặp lại còn nhớ nhung nhiều hơn lúc cách xa. Mọi thứ đều có thể thay đổi duy những đôi mắt là vẫn vậy. Chân thành và say mê. Yên bỗng lặng đi thấy mình nhỏ bé trước những điều thân thuộc.
- Lớp trưởng nhắn đừng mang theo gì mình dịch là đừng mang theo tiền.
Cả lớp hùa theo “ồ, mình cũng thế”. Vậy ai sẽ chủ chi? Phi xua tay “chuyện nhỏ”. Một bạn cười bảo:
- Giám đốc mà, thiếu gì tiền. Chả bù cho mình lương công nhân ba cọc nhà đồng.
- Lương ông bao nhiêu mà kêu? Tôi mới cực này. Dạo này công ty hết việc, không biết kiếm đâu tiền để nuôi con.
- Bèo bọt nhất phải là thằng phu chữ như tôi.
- Thì đã được cái tiếng thơm. Đời no cái này thì phải đói cái kia. Giàu tinh thần thì lắm khi phải chấp nhận nghèo về vật chất.
Phi gõ xuống bàn:
- Trật tự đi mấy bố. Đã quán triệt ngay từ đầu là hôm nay đến đây đừng ai mang theo gì. Tiền tài, danh vọng, buồn đau hãy vứt hẳn sang một góc. Đến đây là để uống. Để say. Để được bên nhau. Thế là đủ. Chỉ một ngày duy nhất để mà quên đi mọi thứ.
Tất cả đều im lặng trong một khoảnh khắc. Ừ nhỉ, mười ba năm mới có một ngày tại sao lại không tự cho phép mình say. Mười ba năm qua chắc hẳn ai trong tụi Yên cũng đều trải qua không ít biến cố thăng trầm. Phá sản, thất nghiệp, ly hôn, tiễn cha mẹ già về nơi chín suối… Những nỗi đau của nhau thường chỉ nghe thấy từ xa, nhìn thấy qua mạng ảo. Làm sao đong đếm được những tổn thương, mất mát đã kéo ánh nhìn của bạn trôi tuột vào thăm thẳm. Những năm tháng ấy chúng ta đã ở đâu giữa đời sống của nhau? Bận bịu trong căn bếp đầy mùi dầu mỡ, đau đầu nghĩ thực đơn ngày ba bữa đầy đủ dinh dưỡng cho chồng con. Chóng mặt xay nấu, tã bỉm, người toàn mùi nước đái, mùi trớ sữa của con. Hoặc lao mình vào thứ tham vọng của đồng tiền. Hoặc chui rúc trong một căn phòng nào đó im ỉm sống. Chúng ta thậm chí đã quên khuấy nhau. Chỉ thỉnh thoảng lờ mờ nghĩ về nhau khi trời bỗng nhiên quá đẹp, nắng vàng như cẩm thạch tựa những ngày thu ở giảng đường. Khi nửa đêm nghe mưa rơi ngoài cửa sổ không sao ngủ được, nghĩ về những đêm trong căn phòng ký túc bạn lặng lẽ dậy đóng cửa cho đỡ gió và hứng từng chỗ dột. Hoặc khi cô đơn quá nhớ về lời hứa sẽ cũng nhau đi một chuyến xuyên Việt sau ba năm ra trường. Nhưng rất nhiều lần ba năm ấy đã trôi qua, Yên không đi được. Bạn cũng không dám bỏ lại bộn bề để khoác ba lô lên vai như đã hứa. Mười ba năm mới có một ngày. Say đi Yên.
Lẩu “Ngon hết nấc” quả là ngon thiệt. Dù Yên ít động đũa chỉ lặng lẽ quan sát bạn bè cười đùa vui vẻ. Không hiểu sao Yên bỗng nhiên nghĩ đến chồng mình. Chồng Yên thỉnh thoảng cũng có hôm trở về nhà với tâm trạng thoải mái. Anh đi như nhảy chân sáo. Khác hẳn với vẻ cáu bẳn, bực bội thường ngày. Thay vì nhăn nhó anh kể vài câu chuyện vui cóp nhặt trên bàn nhậu. Anh cười nói huyên thuyên, kể những câu chuyện không đầu không cuối. Tối nằm bên nhau anh thủ thỉ “Hôm nay gặp lại đứa bạn cũ. Vui quá em à”, rồi chìm vào giấc ngủ hơi thở đều đều. Yên ngắm chồng thấy lại người đàn ông của những ngày đầu mình yêu. Bình thản và nhẹ nhõm. Khác hẳn anh của bây giờ với hàng trăm, hàng nghìn ngày nhàu ý nghĩ suy toan tính. Yên đã tự hỏi khi những người bạn gặp nhau họ thường nói những gì? Giờ ngồi giữa bạn bè Yên mới hiểu gặp lại nhau nhiều khi chẳng cần nói điều gì vẫn thấy mình trẻ lại. Vậy mà suốt bao nhiêu năm qua Yên sống chung với những viên thuốc an thần. Để chúng trên đầu giường và uống chúng mỗi ngày như một thứ thực đơn cố định. Để chạy trốn những cơn đau đầu mà không một loại thuốc nào chữa khỏi. Yên cứ loay hoay để hiểu chính mình, để biết mình đang cần thứ gì, thiếu thứ gì. Loay hoay mãi đến khi nhìn lại thì mình đã qua mất tuổi thanh xuân tự lúc nào không biết. Rõ ràng là có lúc rất nhớ nhung nhau. Vậy tại sao chưa khi nào nghĩ đến việc ra khỏi nhà, băng qua những con đường để ngồi bên nhau trong một quán nào đó như hôm nay?
Phi đã thuê phòng VIP tách biệt hẳn với không gian ồn ã phía ngoài. Hẹn nhau từ mười giờ trưa mà đến đầu giờ chiều vẫn chưa đông đủ. Có người vừa rời cuộc họp căng thẳng vội vã đến nơi, trong đầu hình như đang bốc khói vì giận dữ. Có người vừa mới thoát được khỏi căn bếp, vừa đến nơi con đã gọi điện bảo mẻ bánh nướng mẹ bỏ quên đã cháy khét lẹt. Bạn ngẩn người tự trách mới gần bốn mươi mà đã đãng trí như một bà già. Có người đi công tác xa vừa mới kịp trở về thành phố, trên gấu tay áo còn dính nhụy hoa chè. Yên không nhớ bao nhiêu lần nâng chén mừng người mới nhập cuộc. Lưỡi tê vì vị cay, mũi nhức vì hơi rượu. Một giọng hát cất lên. Yên dựa lưng vào tường khẽ nhắm mắt để mặc cho tâm hồn mình bay bổng theo tiếng hát. Yên thấy cơ thể mình cứ dần nhẹ bẫng, lâng lâng. Yên hát theo khe khẽ…
Cuộc nhậu kết thúc, bọn Yên kéo nhau đến quán trà Trình gần trường cũ. Quán trà này đã tồn tại gần hai chục năm trời. Từ khi tụi Yên còn học ở đây đã không biết bao nhiêu tối mùa đông ngồi ủ trà ấm trên tay. Nghe cơn gió lành lạnh luồn vào chân tóc, cùng nói với nhau về tình yêu, ước mơ và nỗi hoang mang của kẻ trưởng thành. Giờ quay lại quán xưa người cũ. Ông chủ già năm xưa giờ đã già thật. Thời gian trộn lên màu tóc bàng bạc vui buồn. Khuôn mặt ông và gốc bàng già trước quán có lúc hòa vào nhau làm một. Xù xì, cũ kỹ, khắc khổ và đau đáu một nỗi niềm gì đó mơ hồ. Ông hỏi: “Cô chú dùng trà đá hay trà nóng? Đang thời tiết giao mùa khách mỗi người một ý”. Cả bọn nhìn nhau hình như ai cũng nhớ mùi khói của những cốc trà nóng. Ông run run đặt từng cốc lên bàn rồi lại trở về chỗ cũ ngồi dưới gốc bàng già với vẻ mặt đăm chiêu. Mặc khách nói cười, ông thu mình về một thế giới riêng tư…
Tụi đàn bà được xua ngồi một góc để bàn chuyện nhan sắc cuối mùa. Đứa này sờ tay đứa kia thốt lên “giữ kiểu gì mà da còn đẹp thế”. Như là khơi trúng mạch, đàn bà chỉ cần thế cũng có thể chụm đầu nhau rỉ rả hết mùa thu. Đàn bà có cả trăm thứ bí quyết dắt lưng. Già nửa số đó là bí quyết sao cho da bớt nám, môi bớt thâm, mắt đỡ quầng… Số bí quyết còn lại là làm sao vét sạch tiền trong ví chồng. Bí quyết truy tìm dấu vết ngoại tình của chồng. Bí quyết đọc thấu những suy nghĩ của lũ trẻ đang độ tuổi trưởng thành ương ngạnh. Đàn bà chỉ giả vờ nguy hiểm chứ thực ra giản đơn và cả tin. Như tụi Yên lúc này ngồi với nhau đứa này khen đứa kia sao trẻ thế, hạnh phúc thế, có chồng tâm lý thế, con cái ngoan ngoãn thế… Khen để vun chút niềm vui cho nhau. Khen để thấy chúng mình vẫn mỏng manh yếu đuối vậy thôi. Người khác có thể làm đau mình bất cứ lúc nào chỉ bằng một lời chê bai không ẩn ý. Mà sự thực thì tụi Yên đã nhàu nhĩ đi nhiều. Yên cười, đưa mắt về phía khói thuốc bay lên. Yên thắc mắc đàn ông ngồi một góc họ nghĩ những gì?
Trà Trình luôn có một thứ đặc sản ngoài trà, ông chủ già và cây bàng lá đỏ. Đó là tiếng đồng hồ chầm chậm già nua như tiếng bước chân kẻ lữ hành mệt mỏi lê từng bước lên gác trọ bên đường. Có nhiều buổi trưa nắng vàng thơm Yên nằm ngủ trong phòng nghe rất rõ tiếng đồng hồ gõ từng nhịp trong tiềm thức. Có khi tiếng kêu kèn kẹt như ai đó đang mở then cửa và cứ thế ký ức ùa về. Suốt mười ba năm qua có thể Yên đã có những ngày hạnh phúc hơn ngày hôm nay, bình yên hơn ngày hôm nay. Nhưng chắc chắn đây là ngày nhẹ nhõm, thanh thản nhất khi được ở trong lòng bè bạn để hồi tưởng thanh xuân. Người ta đâu chỉ cần vé để trở về tuổi thơ. Thanh xuân luôn là sân ga ai cũng muốn một lần dừng lại trong đời…
VŨ THỊ HUYỀN TRANG