Khi ta nói xa nhau

.

Thời gian gửi lại ngày tháng rộng, những bài thơ đầu tiên vụng dại tỏ tình, đến khi tóc bạc, chiều về trơ trọi “nghe trên môi lời đắng từng lời”, lại quay về “ru nỗi đau tôi”. Cái tôi trữ tình trong thơ buồn vui chập chờn, “cứ nhắm mắt là thấy mình trôi”, cứ “chòng chành như chiếc ghe nâu xuôi bờ ngược bãi/ bấp bênh mái chèo…”. Từ cái tôi đầy trữ tình thi vị, mỗi nhà thơ đều có cách riêng của mình để gửi gắm tri âm và hoài niệm, gửi bao ước mơ cao đẹp với cuộc đời này.

(Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh chọn & giới thiệu)

LÊ TUYẾT LAN

Đời anh thương hồ

Chòng chành chiếc ghe nâu xuôi bờ ngược bãi
Ta ru nhau trong điệu lý tình sông
Chiếc nón lá cả đời gửi theo con nước
Mình bấp bênh mái chèo khua mãi dòng thời gian

Neo đậu bên tiếng sóng nhạc du dương áo em phấp phới
Cây sào gắn cả cuộc viễn du
Í ới trên môi nụ cười mùa nước gọi
Ta về nhấp trọn chén phù sa

Em có thương thì theo anh về thưa cha với má
Bồi lở hẹn thề ta gửi đời son sắt đã từng cả đời buôn lam lũ
Đêm ghé vào xa xăm dạ hội dừa nước lắc lư đôi mắt thòi lòi

Em có thương anh thì theo anh vào trôi nổi
Chặt dạ một lòng chờ tiếng cuốc về đưa đêm vào mộng nhân gian
Đời anh thương hồ gieo theo ngọn gió bạt lang
Bán cả bốn mùa về mà mong một mùa em ở mãi
Chong đèn trên sông nghe lộng hồn chiều.
                                                                        L.T.L

TRẦN VĂN THIÊN

Khi ta nói xa nhau

Những ngọn đèn đường,
Những vòng xe
Phố co ro ngày trở gió xao lòng
Bỗng nhớ về những khuya mất ngủ, trời đầy sao,  ngõ vắng
Khi ta nói xa nhau trong biền biệt
Chạm phía nào cũng thấy mênh mông

Mùa đông,
Những ngày dài lang thang tìm một mùi hương cũ
Thời gian là men rượu đắng
Hoàng hôn sóng sánh tràn qua vùng thinh lặng
Chưng cất nỗi nhớ thầm
Ngày mặt trời đi vắng…

Những khuya buồn nhớ một hồi còi da diết
Vọng vào cơn mơ thăm thẳm khôn cùng
Những chuyến tàu ly biệt hay đoàn tụ
Trôi vào hun hút đêm sâu…

Xin được thứ tha hỡi những đóa hoa nở muộn, những hàng cây trơ lá
Những chiều tàn đi lạc miền dĩ vãng
Những đêm mưa lòng như sông cạn đáy
Khung cửa khép hờ đợi một tiếng chân quen…
                                                                    T.V.T

HỒ XOA

Gửi ngày tháng rộng

Rồi những bản tình ca kết thúc
Nơi chúng bắt đầu
Là nỗi đau xa xôi...

Rồi mùa thu lại về bên hàng cây xưa
Nơi đầu tiên ta đứng đợi chờ
Để từ đó trên lối về xạc xào lá rụng

Những bài thơ đầu tiên
Vụng dại như lời tỏ tình
Ta cứ nghĩ khi yêu là khôn lớn

Vuốt tóc nghĩ tình xanh mãi
Môi thơm nước mắt đời người
Mỗi giọng cười hoa cỏ nở trong tôi

Rồi những bản tình ca kết thúc
Nơi chúng bắt đầu
Tôi về ru nỗi đau tôi

Rồi những mùa thu về
Lác đác đời nhau những mùa lá rụng
Những hàng cây ngơ ngác vẫy trời xa

Những bài thơ khôn lớn
Nhớ bài thơ đầu tiên
Mơ ước một lần nhỏ dại

Tóc bạc, mây trôi, đỉnh chiều trơ trọi
Nghe trên môi lời đắng từng lời
Sóng âm thầm vỗ, biển dâu tôi...
                                                    H.X

;
;
.
.
.
.
.